Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không?

Chương 53: Chương 53: Chôn Chặt Nỗi Đau Của Quá Khứ




(T/g: Dù rất phải buồn khi phải nói với mọi người điều này! Nhưng có lẽ số chương sẽ bị cắt giảm lại, tức lúc trước một tuần hai chương, thì giờ sẽ còn một chương thôi. Lí do là lịch học của mình rất bận, bạn nào học năm cuối cấp 12 này chắc sẽ biết, thêm nữa là vì thi học kì sắp tới rồi, mình cần đầu tư vào việc học nhiều hơn. Dù một tuần một chương nhưng mình sẽ đầu tư kĩ càng hơn về nội dung để truyện hấp dẫn hơn. Mình xin lỗi các bạn và mình mong là các bạn hiểu cho mình, mà tiếp tục ủng hộ truyện. Cảm ơn các bạn rất nhiều)

Lôi Thiên Bảo đi một mạch mà Thu Thảo chẳng nói câu nào, Thiên Bảo cũng vậy, cũng chỉ biết đi theo Thu Thảo thôi chứ cũng không nói thêm gì. Quanh họ có một luồng mây xám khiến cả hai không ai nói với ai lời nào…chìm trong tịch mịch

Đang đi, Thu Thảo chợt dừng lại đột ngột, rồi cô quay sang Thiên Bảo với ánh mắt đo đỏ, ươn ướt. Thiên Bảo đứng đấy hơi bất ngờ, và hai mắt của cậu còn mở to hơn nữa khi Thu Thảo đột nhiên đổ người về phía mình. Cậu giật nảy, môi lấp bấp không thành câu vì cậu nghĩ…Thu Thảo đang sà vào lòng mình hay sao? Nhưng có vẻ đó chỉ là Thiên Bảo nghĩ thôi, vì thật chất mọi chuyện lại đi theo chiều hướng khác, bởi Thu Thảo hơi ngã người về trước, tức hơi ngã về phía Thiên Bảo là để cô…tháo cái khuyên trên tai cậu xuống

- Tạm thời, tôi sẽ giữ hộ cậu cái khuyên tai này!

Thu Thảo đứng vững người, cô đưa tay lên tai trái của mình để tháo cái khuyên hình khuy áo xuống, rồi đeo cái khuyên hình con ốc vít của Thiên Bảo vào. Cô lại nói tiếp:

- Giờ thì vào gặp cô chủ nhiệm đi!

Ngớ người nãy giờ, Thiên Bảo mới nhìn lại xung quanh, cậu mới biết là mình đang đứng trước văn phòng. Không đợi Thiên Bảo suy nghĩ thêm, Thu Thảo đã đẩy cậu vào trong làm người cậu hơi lảo đảo. Quay ra cửa, Thiên Bảo thấy Thu Thảo đang nhìn mình với bàn tay hình nắm đấm, miệng cô còn lầm bầm thứ gì đó, chắc ý là “Nếu cậu trở ra thì đừng trách nắm tay của tôi vô tình”

Đành thế, Thiên Bảo đành ngồi vào “ghế nóng” đối diện để chuẩn bị nghe cô chủ nhiệm trách mắng

- Xem ra em còn biết suy nghĩ đấy! – Cô hậm hực khoanh tay nhìn Thiên Bảo

- Vâng ạ!

Ngay sau “màn dạo đầu”, cô chủ nhiệm bắt đầu vào chủ để chính là…”khuyên răng” đứa học trò cứng đầu này. Ôi thao thao bất tuyệt trong câu nói của cô! Khổ thân Thiên Bảo rồi! Nhưng đừng nhìn vậy mà lầm, vì thấy Thiên Bảo ngồi im, gụt mặt như thế kia không phải là hành động lắng nghe và hối lỗi của một người thông thường, mà cậu đang có khoảng lặng cho riêng mình. Một khoảng lặng về một quá khứ…!

Hai năm trước…

- Tiểu Bảo mới đến chơi à! – Phương Anh cười tươi rối chào Thiên Bảo

- Vâng ạ!

Ba mẹ Anh Tuấn cũng vì thế mà cười thân thiện chào đón Thiên Bảo mới đến chơi nhà. Vì hồi từ Hàn Quốc về đến giờ, đây là lần hai Thiên Bảo đến nhà , và cũng là lần đầu ba mẹ Anh Tuấn thấy đứa cháu sau bao năm xa cách, bởi vậy khi gặp lại, họ mừng lắm- Bà nội bảo con mang cháo yến đến cho hai bác ạ!

Nói rồi Thiên Bảo hai tay đưa cái thố đựng cháo cho mẹ Anh Tuấn một cách lễ phép

- Trời đã tối rồi mà còn phiền con nữa! Cảm ơn con với ông bà nội nhe! – Mẹ Anh Tuấn tươi cười nhận lấy thố cháo

- À mà cái thằng Anh Tuấn đâu rồi cà! – Ba Anh Tuấn đảo mắt sang Phương Anh – Con lên kêu thằng Anh Tuấn xuống đây coi. Làm gì mà ở miếc trong phòng vậy!?

Phương Anh gật đầu rồi chạy lên phòng Anh Tuấn. Đứng trước cửa phòng, con bé có vẻ hơi sợi sệt, nên nó khẽ mở hờ cửa phòng Anh Tuấn rồi nói vọng vào:

- Có Tiểu Bảo đến chơi, ba bảo anh xuống kìa!

Qua khe cửa nhỏ, Phương Anh hơi ngạc nhiên khi thấy Anh Tuấn giật bắn người trước câu nói của mình. Hình như Anh Tuấn đang mờ ám gì đó, nên khi hắn quay lại, khuôn mặt còn hơi đơ đơ với một vẻ bất bình thường. Hắn quay lại nhìn Phương Anh nói:

- Biết rồi!

Rồi hắn nhất mông khỏi ghế và bỏ ra ngoài. Cái lướt người sang Phương Anh là con bé đủ biết hắn đang dấu diếm chuyện gì đó, vì người hắn toát ra mùi của sự mờ ám nồng nặc thế cơ mà. Là người có tính tò mò, đặc biệt là chuyện của anh trai mình, nên Phương Anh đâu dại gì bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này được

Ngó trước nhìn sau, con bé nem nép người lẻn vào phòng Anh Tuấn rồi đóng cửa kín lại một cách nhẹ nhàng. Hình như lúc nãy, trước khi mà Phương Anh cất tiếng gọi Anh Tuấn, thì nó thấy anh mình đang đọc thứ gì đó, khi Phương Anh cất tiếng lên thì Anh Tuấn lập tức vò tờ giấy lại rồi bỏ xuống sọt rác một cách không mấy là quang minh chính đại. Biết là bí mật nằm trong tờ giấy kia, nên Phương Anh vội tìm trong thùng rác, và lấy ra tờ giấy mà Anh Tuấn vò cục lúc nãy lên xem.

Mở tờ giấy nhăn nhúm ra, Phương Anh bắt đầu đọc nội dung trong ấy là gì mà thấy anh mình mờ ám quá vậy

Không mất quá 2 phút, Phương Anh đã đọc hết nội dung trong ấy, mà con bé chẳng hiểu mô tê chi. Đại khái ý như là một kịch bản, nhưng cái quan trọng là kịch bản này dùng để làm gì, để viết truyện chăng? Hay là kịch bản của một vở kịch? Nhưng sao Anh Tuấn gạch chéo nội dùng cùng hàng chữ “ĐẾN CUỐI CÙNG VẪN LÀ THẤT BẠI”. Nó có nghĩ là gì? Đang tư lự suy đoán, Phương Anh nghe tiếng bước chân từ ngoài, con bé hoảng hốt nhìn qua lại xem có chỗ nào trốn được không. Cái tủ, đó là nơi trốn lí tưởng và an toàn nhất mà Phương Anh nghĩ tới trong lúc này. Chẳng nghĩ ngợi thêm, Phương Anh bỏ tờ giấy xuống rồi phóng ngay vào tủ. Cánh cửa tủ vừa đóng lại, cánh cửa phòng vừa mở ra, mọi thứ trở lại nguyên vị trí của lúc bắt đâu, chỉ duy nhất một thứ, đó là tờ giấy mà Phương Anh cuốn quýt đến nỗi bỏ quên nó trên sàn nhà.

Người bước vào phòng không phải là Anh Tuấn, mà đó là Thiên Bảo. Cậu từng bước một tiến đến gần sọt rác, nơi mà tờ giấy Phương Anh vừa mới đọc lúc nãy đã bỏ quên ở đây. Nghĩ đó là rác do anh mình bỏ nhưng không vào sọt, nên Thiên Bảo chỉ muốn bỏ vào đó thôi. Cầm tờ giấy lên, thay vì bỏ vào sọt ngay, Thiên Bảo lại nấn ná đọc nội dung trước khi làm việc đó. Cũng mất không quá 2 phút để đọc, nhưng không giống Phương Anh, Thiên Bảo hiểu nội dung trong ấy là gì. Vì cuối tờ giấy, có một dòng chữ làm cậu chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng “Thu Thảo, tôi sẽ cho cô trả giá bằng sự đau khổ tột cùng của mình. Chờ đấy!”. Đọc được đến đấy, Thiên Bảo bần thần như không muốn tin vào mắt mình rằng đây là sự thật. Đây là cách Anh Tuấn đã yêu Thu Thảo đấy sao? Những gì ở trường cậu thấy điều là giả dối, điều là sự sắp đặt của Anh Tuấn về một trò chơi có tên là tình yêu hay sao?

Giữa lúc Thiên Bảo không biết phải nói gì, làm gì, thì Anh Tuấn từ ngoài đi vào cùng khây bánh nước trên tay

- Ăn bánh uống nước nè Bảo Bảo!

Thiên Bảo chẳng nói chi, cậu vẫn đơ người như tạt tượng, Anh Tuấn thấy lạ nên khi đặt cái khây xuống bàn, hắn mới phát hiện ra Thiên Bảo đang cầm “bản thảo” của mình trên tay. Bí mật bao lâu nay, bí mật mà Anh Tuấn định chôn vùi trong hôm nay lại bị Thiên Bảo phát hiện. Anh Tuấn giật phăng tờ giấy trên tay Thiên Bảo với khuôn mặt đầy giận dữ, hắn hét vào mặt cậu:

- Ai cho em tự tiện lục lọi đồ của người khác vậy?!

Thiên Bảo mặt không tí cảm xúc, cậu trơ người ra rồi cười hắc lên mấy tiếng:

- Nhờ vậy mà em mới biết được bí mật của anh!

Trán Anh Tuấn chợt tuôn mồ hôi, hắn lạnh người và dợn sống lưng. Trong sự im lặng của Anh Tuấn, Thiên Bảo đứng lên và nhìn anh mình một cách khinh bỉ:

- Em không ngờ anh lại là một người như thế. Người anh mà em luôn tôn trọng, luôn quý mến lại đi làm những chuyện bỉ ổi thế này sao? Lừa gạt tình cảm của một cô gái để làm gì hả anh?

Giọng Thiên Bảo nhẹ nhàng nhưng đầy chất châm biếm làm Anh Tuấn cảm thấy chột dạ. Dù vô lí, nhưng hắn vẫn lớn tiếng:

- Đó là chuyện của anh, không cầm chú mầy xen vào?

- yện anh lừa ai, gạt ai, yêu hờ ai em không quan tâm, nhưng nếu nó liên quan tới Thu Thảo thì em nhất định phải xen vào!- Vì sao hả?

Thiên Bảo cụp mắt xuống, lòng cậu hơi quặng lên khi phải thốt ra câu nói như một sự giả dối:

- Vì đó là bạn em, một người bạn rất quan trọng! Anh đã cướp cậu ấy khỏi em, cậu ấy dành tình cảm cho anh nhiều hơn em. Em cảm thấy ganh tị vì điều đó. Nhưng giờ đổi lại là gì? Sự lọc lừa, mang lại lợi ích gì cho anh khi anh nói ra sự thật là bấy lâu nay anh lừa dối cậu ấy chứ!?

Anh Tuấn như người đuối sức, hắn ngồi bệt xuống sàn nhà, cái đầu hơi nghiêng, hai tay thả lỏng, một chân duổi thẳng, một chân co lại, hắn hơi nhếch môi cười rồi nói:

- Vì anh thích cô ấy nên anh mới sợ cô ấy đau, nên anh muốn dấu nhẹm tờ giấy này đi để bắt đầu lại mọi thứ. Anh nhận ra mình thích con nhóc này thật rồi. Thích sự ngốc nghếch của con nhóc đó, thích sự khờ khạo của con nhóc đó, và thích sự dũng cảm của con nhóc đó. Mọi thứ thuộc về con nhóc đó, anh đều thích. Không biết là mình đã thích con nhóc ấy từ khi nào, nhưng khi thấy con nhóc nói chuyện với em, anh cảm thấy rất bực bội. Khi thấy nghe con nhóc nói “Phải, vì tôi thích cậu ấy, thích rất nhiều, mà cái nhiều ấy cũng không biết là bao nhiêu” anh đã rất vui, rất hạnh phúc. Anh cũng không biết tại sao là mình lại thích con nhóc ấy nhiều đến thế nữa! Anh thật sự không biết!

- Anh đang đóng kịch đấy hả!? – Thiên Bảo trừng mắt nhìn Anh Tuấn

Chẳng bận tâm ánh mắt kia là như thế nào, Anh Tuấn vẫn vậy, vấn tiếp tục câu chuyện với chất giọng nữa đau nữa xót của mình:

- Phải, anh đã đóng kịch rất lâu rồi! Mọi chuyện bắt đầu khi anh bị thầy Huy Sơn tịch thu điện thoại và giáng xuống mức hạnh kiểm trung bình. Lúc anh rất tức vì nghĩ Thu Thảo đã đi mách chuyện anh sử dụng điện thoại với thầy Huy Sơn. Vở kịch từ lúc ấy được khai màn. Anh đã lên một kịch bản rất hoàn hảo, từ chuyện làm hòa với Thu Thảo, chia tay với Thảo Trân, chia tay với Kim Cương và tỏ tình với Thu Thảo. Sau đó anh dần dần chiếm mất trái tim của Thu Thảo, mà chính bản thân anh cũng không biết rằng trái tim mình cũng đang hòa vào đấy. Anh đã tự biến mình trở thành nhân vật chính của câu chuyện, để rồi không thể nào thoát ra được. Tình yêu là chất gây nghiện, một khi con người ta đã dây vào mình rồi, thì dù có muốn cũng chẳng thể cay ra. Anh đã trách lầm Thu Thảo, anh là người giăng lưới, nhưng kết quả là anh đã tự sập lưới của chính mình. Anh thất bại rồi! Và anh đã thích cô ấy!

Một kẻ như thế xứng đáng có được tình yêu thật lòng sao? Có hậu cho đoạn kết của một vở kịch, nhưng liệu nó sẽ trường tồn theo thời gian, nó sẽ mãi là như thế sao? Tiểu Bảo không muốn nói ra rằng mình thật sự đau lòng, hay mình đang phải cố kìm nén một thứ cảm xúc gì đó, nhưng dù thế nào, cậu cũng phải chấp nhận sự thật này, rằng Anh Tuấn thật sự thích Thu Thảo, rằng Thu Thảo cũng thích Anh Tuấn, và cậu…một kẻ ngoài lề trong một một câu chuyện

Là con trai, nên có lẽ cậu cũng hiểu tâm trạng của Anh Tuấn trong lúc này. Công bằng mà nói, đến cuối cùng cậu cũng phải chấp nhận điều mà cậu không muốn chấp nhận chút nào, vì cậu muốn phủ nhận tất cả. Siếc chặt tay, Thiên Bảo quay lưng đi rồi cất giọng:

- Nếu thật sự thích cậu ấy thì đừng bao giờ nói ra chuyện này! Ngày hôm nay xem như em chưa từng thấy gì, cũng chưa từng biết gì. Không bao giờ buông tay cậu ấy, cũng không được để cậu ấy phải đau khổ! Đó là trách nhiệm của anh!

- Anh hứa!

Lời hứa cũng chỉ là lời nói, không giá trị và tan vào hư vô theo những tham vọng của con người thôi!

Hai năm trước Anh Tuấn từng nói những điều ấy, những điều dài dòng mà Thiên Bảo cứ nghĩ nó là thật lòng. Nhưng đến cuối đoạn đường của tình yêu, hắn vẫn buông tay Thu Thảo đấy thôi! Hắn đã bỏ rơi cô trên con đường ấy, hắn để cô bơ vơ, lạc lối vì không thể tìm được hướng đi tiếp. Hai năm sau, khi Anh Tuấn quay lại, hắn cũng nói những điều tương tự như vậy, nhưng nó không còn giá trị gì nữa rồi, bởi Thiên Bảo đã không còn tin bất kì lời nào của Anh Tuấn nữa. Hình tượng của Anh Tuấn đã sụp đổ trong lòng Thiên Bảo lâu lắm rồi, và một hình ảnh mới của Anh Tuấn được dựng lên trong lòng Thiên Bảo đó là một kẻ lừa dối, một kẻ không đáng tin và là một kẻ tồi.

Thiên Bảo hiện tại vẫn ngồi đấy, cậu vẫn đang lạc vào dòng hồi tưởng của mình, mà mặc cho cô chủ nhiệm đang thao thao bất tuyệt về những đạo lí cô trò.

Thu Thảo ở ngoài này, tâm trạng của cô cũng đâu khác mấy với Thiên Bảo ngồi trong kia. Lúc nãy, khi Thiên Bảo nhắc lại chuyện cũ, tim cô thấy nhói, lòng cô thấy đau, cô đã sắp khóc, nhưng lí trí bảo cô không được mềm yếu, cô bây giờ là ai chứ? Là Trần Thu Thảo mạnh mẽ, Trần Thu Thảo kiên cường, cô không thể tuông bất cứ giọt lệ nào về những chuyện quá khứ, mà cô cho nó chỉ là phù phiếm. Trước khi để cảm xúc lấn ác ý chí của mình, Thu Thảo đã chủ động lôi Thiên Bảo đi, vì cô biết, dù mình mạnh mẽ đến đâu, dù mình đã tự hứa với bản thân bao nhiêu lần, thì nếu đứng đấy thêm chút nữa, chắc cô sẽ phải khóc mất thôi!

Anh Tuấn quay trở lại, nỗi đau của cô cũng vì thế mà ùa về trong vô thức. Cô biết chứ, biết đó là kẻ đã từng lừa dối tình cảm của mình trong quá khứ, là kẻ đã cho cô biết nụ hôn đầu là như thế nào, tình đầu là như thế nào, và đau khổ vì tình yêu là như thế nào.Cô không quên, cô vẫn nhớ rõ cái ngày mưa tầm tã ấy, cái ngày mà Anh Tuấn đã thú nhận tất cả để rời bỏ mình

Ngày học cuối cùng của cấp II

Lớp 9a2 vào hai năm trước

- Mưa rồi!

Thu Thảo quay sang nhìn Anh Tuấn với ý hỏi “Làm sao về đây?”. Anh Tuấn không đáp, hắn chỉ đứng đó mà im lặng một cách khó hiểu

- Nè! – Thu Thảo lắc tay Anh Tuấn mấy cái – Nè Anh Tuấn!!!

Bất chợt, Anh Tuấn dũ mạnh tay cô ra, hắn quay lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy tức giận

- Làm gì thế?!

Thu Thảo không hiểu chuyện, cô ngây người nhìn Anh Tuấn khó hiểu

- À, tôi hỏi mưa như thế này, tụi mình chờ tạnh mưa về hay dầm mưa về. Hôm nay tôi không mang ô, cũng chẳng đem áo mưa, nếu mưa cứ lớn mà không tạnh thế này thì chỉ còn cách là dầm mưa về thôi! – Thu Thảo cười hì

Anh Tuấn đột nhiên bước vài bước về phía Thu Thảo, cô hơi giật mình nên cũng lùi lại mấy bước

- Cô có vẻ quá ngây thơ rồi Thu Thảo, dầm mưa cùng về đó à! Nghe lãng mạng quá ha! – Anh Tuấn đưa tay lên vuốt cằm Thu Thảo – Đến lúc phải nói cho cô biết sự thật rồi!

Hôm nay Anh Tuấn sao vậy? Hắn nói vậy là ý gì? Sao nhìn thái độ hắn khác thường ngày rất nhiều. Thu Thảo cảm thấy có gì không đúng, cô vội hất tay Anh Tuấn rồi nhíu mày nhìn hắn. Anh Tuấn biết Thu Thảo sẽ hỏi hắn, nên không cần cô lên tiếng, Anh Tuấn đã lên tiếng trước:

- Cô nghĩ mình xinh đẹp đến mức được một hotboy như tôi đây theo đuổi sao? Cô nghĩ sau lần tồi bị thầy Huy Sơn giáng cho mức hạnh kiểm trung bình, thì tôi còn có thể không hận cô sao? Đây không phải là cổ tích, tôi cũng không phải là chàng hoàng tử, tốt bụng và nhân từ như cô nghĩ đâu. Tình yêu này là gì hả? Một trò đùa dài hạn của tôi đặc biệt dành cho riêng cô. Đến đây, trò chơi kết thúc rồi! Và tôi đã thắng cuộc!

Nghe đến đây, Thu Thảo như không muốn tin vào tai mình, dù biết mình nghe không sót và Anh Tuấn không nói vấp chữ nào. Mọi thứ trước mặt cô như muốn sụp đổ theo cơn mưa tầm tả ngoài kia! Cô đã hiểu ra mọi chuyện, hiểu tất cả mà không cần Anh Tuấn phải giải thích thêm. Hiểu rằng mình đã bị lừa, hiểu rằng đây chỉ là một trò đùa. Một cảm xúc gì đó không rõ, vì mọi chuyện đến quá nhanh khiến cô không thể định thần được trong phút chốc. Chỉ có một điều là cô biết, và cảm nhận rất rõ, đó là tim mình như muốn nát ra theo từng hạt mưa…rơi xuống rồi vỡ òa trong giây lát

- Cô ngốc thật đấy Thu Thảo. Chẵng lẽ cô không nghi ngờ chuyện tôi tự nhiên muốn làm hòa với cô sao? Không cảm thấy lạ về chuyện tôi lại chia tay với Thảo Trân và Kim Cương, rồi tỏ tình với cô trong cùng một ngày sao?

Nhìn mắt Thu Thảo ngấn ngấn lệ, Anh Tuấn tỏ vẻ thích thú, hắn liếm môi cái rồi đưa tay sờ sờ lên môi mình:

- Nụ hôn hả? Chẳng có gì quan trọng đâu. Tôi cũng không nhớ rõ cô là người thứ bao nhiêu tôi đã từng hôn nữa! Nhưng với cô chắc là lần đầu hả? Tiếc thật đấy Thu Thảo ạ!

Anh Tuấn tặc lưỡi rồi lắc đầu mấy cái nhìn Thu Thảo ra bộ tiếc nuối giùm cô. Còn Thu Thảo lúc này, cô như không còn đủ sức để có thể đối diện với sự thật trước mặt mình. Cô ngồi pịt xuống, đôi mắt vô hồn đẫm nước mắt chẳng nhìn thấy gì xung quanh ngoài màn nước trắng nhòe nhoẹt, bên tai cô là những tiếng rì rào của mưa như một bản giao hưởng lạc nhịp thấu tận tâm can. Mưa cào xé tâm hồn, mưa nặng trĩu đáy lòng và mưa lạnh giá buốt sâu vào trong tim. Thu Thảo chỉ biết ôm người mà khóc cho bản thân mình sao quá khờ. Tại sao thần tình ái lại thích đùa giỡn với tình cảm của cô như vậy, tại sao cho cô đặt hết niềm tin vào ấy, bây giờ đổi lại là một quả lừa cay đắng như thế. Vị của kẹo socola giống như tình yêu mà Anh Tuấn dành cho cô, ngọt lúc đầu và đắng lúc sau, là sự trùng hợp hay đó là sắp đặc? Dù chỉ là một cái kẹo mà Anh Tuấn hằng ngày mua cho cô cũng đủ làm cô hạnh phúc biết nhường nào, rồi bây giờ, kẹo socola nói lên bản chất tình yêu của hắn dành cho cô sao?

- Trách là trách bản thân cô quá khờ khạo. Đây là một bài học dành cho những kẻ như cô!

Phải, trách là trách cô khờ khạo, lại đi tin những gì mà Anh Tuấn làm cho mình. Cô từng nói, cô từng trách bản thân dại khờ khi tin vào những lời kẻ thù nói. Nhưng lưới tình yêu, khó ai mà thoát được lắm, Thu Thảo đã sa vào thì dù những chuyện trước kia cô có nghĩ, cũng chỉ là chuyện trước kia mà thôi!

Và như thế, Anh Tuấn đã bỏ đi trong cơn mưa tầm tả của ngày học cuối trong năm học lớp 9

Kể từ ngày mà Anh Tuấn nói ra hết sự thật, đó như một lời chia tay, Thu Thảo đã không còn gặp lại hắn sau ngày mưa ấy nữa! Hắn bỏ lại cô, một con ngốc tuyệt vọng, đau khổ vì tình yêu vỡ lỡ. Trong hai năm ấy, Thu Thảo đã gặp được những người bạn tốt, họ luôn bên cô trong mọi chuyện, chính họ đã giúp cô thêm tin vào cuộc sống này một lần nữa, và cũng nhờ những người bạn, mà Thu Thảo đã rứt mình ra khổi nỗi đau khổ kia, để bắt đầu làm lại một con người khác – Trần Thu Thảo của ngày hôm nay!

Khi Anh Tuấn quay lại, Thu Thảo đã không như bao người, cô không chọn cách chạy trốn hay giả vở như chưa có chuyện gì, hoặc chọn đối mặt để bắt đầu lại. Cách cô chọn cũng gần như trốn tránh, gần như giả vờ, và gần như đối mặt vậy. Không nhắc lại chuyện cũ, nhưng không có nghĩa là quên, mà tỏ ra là mình không biết gì cả. Một mối quan hệ thân thiện sẽ tốt hơn khi cùng là bạn bè trong một lớp. Đó là lí do vì sao Thu Thảo đã tỏ thái độ vui vẻ, bình thường khi Anh Tuấn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô

Điều mà những con người ấy nghe, thấy, và nghĩ chưa chắc đã đúng với bản chất của nó…!

Kẻ đã làm tổn thương người khác, chắc gì họ đã không đau, kẻ đã để người khác khóc vì mình chắc gì họ đã không rơi lệ vì điều đó, và kẻ đã bỏ rơi người con gái ấy chắc gì họ đã muốn làm vậy...!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.