Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không?

Chương 22: Chương 22: Làm Giáo Viên Dạy Tiếng Việt




(Xin lỗi mọi ng` vì mấy tuần rồi bận chuẩn bị cho siêu phẩm "Xuyên Không Qua Những Câu Chuyện" nên ko có thời gian viết tiếp. Mong nhận được sự thông cảm. Sẵn đây giới thiệu luôn, siêu phẩm "Xuyên Không Qua Những Câu Chuyện" sẽ chính thức ra mắt vào ngày 12/08/2015, và truyện được đăng đầu tiên tại santruyen.com. Mọi ng` ủng hộ nhé ^^)

Từ hôm 20-10, tức cái hôm mà Anh Tuấn tỏ tình với cô nhóc Thu Thảo, thì lớp 9a2 nhìn Thảo bằng nữa con mắt. Trước đây họ đã vốn ko ưa cô, nay thêm chuyện Anh Tuấn tỏ tình thì họ càng ghét hơn. Và trong số đó, có những người đã ghét đến nay thì hoá hận

“Tại sao nó lại Anh Tuấn lại chia tay với mk mà đi quen với đứa xấu xí đó!”

Còn Thảo, dù cô biết mk chẳng làm gì sai, nhưng cô cũng ko biết phải làm thế nào cho vừa với thái độ của mọi người, bởi cô… lúc nào cũng ở thế bị động. Anh Tuấn thì vẫn vậy, mặc kệ thái độ của mọi người ra sao, hắn ko quan tâm đến, mà vẫn ngày ngày đối xử tốt với cô nhóc, và ra vẻ là 1 người bạn trai “xứng đáng”. Cũng nhờ hắn mà những người dân sống gần trường ko được trông cô nhóc chạy maratong vào buổi sáng nữa, vì ngày nào hắn cũng đưa Thảo đi học, mà cùng nhờ thế mà cô ko còn tình trạng đi trễ nữa

Hôm nay Thảo lên thư viện để trả sách mượn hôm trước vào giờ ra chơi. Thư viện thì cũng như ngày nào, vẫn vắng vẻ, lạnh tanh, ít người lui tới (kể cả giờ ra chơi). Nhưng dạo này thư viện có vẻ khắm khá lên 1 chút, vì ngoài Thảo hay lui tới mượn sách thì có 1 người dạo gần đây cũng hay lui tới, đó ko ai khác là Tiểu Bảo. Mới vào, Thảo đã thấy Tiểu Bảo ngồi đó đọc 1 cuốn sách dày cộp, hình như là cuốn “Ngữ pháp tiếng Việt”. Cô cười chào, rồi Tiểu Bảo cũng nhẹ cười theo. Trả sách xong, cô kéo cái ghế dối diện với Tiểu Bảo ngồi xuống

- Cha, chăm học tiếng Việt quá nhỉ? Học sinh gưong mẫu nè! – Thảo nhìn vào cuốn sách của Tiểu Bảo, giọng nữa đùa nữa thật

Tiểu Bảo gãi đầu cười ngượng:

- Đâu có gì đâu mà chăm. Tớ thấy cần nên học thôi!

- Đùa í mà! ^^. Bạn toàn tự học thế này à? Ko nhờ ai giúp sao? – Thảo thắc mắc

- Mọi người ai cũng bận cả, tớ sợ làm phiền họ nên đành tự học vậy – Tiểu Bảo đáp

Nghe vậy, Thảo khoanh tay, nhíu mày “phán xét”

- Azzz, bận gì chứ! Tại họ lười thôi, mỗi ngày dành ra 15, 20 phút thì nhiều nhặt gì chứ!

Rồi mắt cô bổng sáng bừng lên, như vẻ có sắp nói ra thứ gì đó hay ho vậy

- A hay là để tôi dạy tiếng Việt cho bạn, tuy ko giỏi gian gì, nhưng ở lớp ai học văn bằng ta. Ha ha ha!

Nói xong Thảo cười lớn mà chẳng kiên dè người con trai trước mặt. Ko biết cái này gọi là tự tin (quá mức), hay là đang chém gió đây. Tin cô nhóc nhà mk có được chứ? O.o

Thấy vậy, Tiểu Bảo lấy tay che miệng cười mĩm. Cậu vui lắm, vui vì có được 1 người bạn như cô nhóc đây, dù quen biết chưa được bao lâu, và nói chuyện chẳng được mấy lần, nhưng cậu cảm thấy rất quý cô. Và theo cảm nhận của Tiểu Bảo, thì Thảo là 1 người bạn tốt

- Cậu chịu làm giáo viên dạy tiếng Việt cho tớ à? – Tiểu Bảo hỏi lại

- Ừ! Mà bạn an tâm đi, tôi ko dạy ko công đâu, tôi sẽ lấy thù lao đấy he he – Thảo cười ranh mãnh

Câu nói ấy khẳng định sự thành thật, và thẳng thắn trong vấn đề của Thảo, bởi cô lúc nào cũng thế, thật thà, thẳng thắn. Nhưng ko phải lúc nào thẳng thắn cũng là tốt, có những vấn đề mà cần phải “lách” 1 chút để ko làm mất lòng người khác. Còn cô nhóc nhà mk thì khác, luôn luôn thẳng thắn với vấn đề, đó là lí do vì sao cô có nhiều người ghét đến thế.

- Ờ, sao cũng được, vậy cậu muốn tớ trả công cậu bằng gì?

- Gì cũng được, miễn là thứ tôi thích, ngoại trừ tiền

Tiểu Bảo hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của Thảo. Có ai mà ko thích tiền, có ai lại đi chê tiền bao giờ. Dù có hơi kì lạ, nhưng cậu ko hỏi mà chĩ mĩm cười

- Chủ nhật cậu có đi học thêm ko? – Thảo hỏi

- Có, tớ học từ 8h00 đến 11h00

Nghe xong câu trả lời của Tiểu Bảo, Thảo búng tay cái “póc” rồi nói:

- Vậy chủ nhật tôi sẽ đến trường vào lúc 11h15. Giải lao tí rồi mk vào học

Tiểu Bảo gật đầu đồng ý cũng là lúc tiếng kẻng vào học tiết 3 vang lên. Cất cuốn sách “Ngữ pháp tiếng Việt” lên kệ, cả 2 chào cô ân rồi cùng bước ra ngoài. Đi được mấy bước, Thảo bỗng reo lên khi nhớ ra thứ gì đó- Quên nữa! Tụi mk học ở đâu đây?

- Ở lớp học thêm của tớ, an tâm đi, tớ là người giữ chìa khoá mà! Hì hì

Chào tạm biệt nhau rồi ai về lớp nấy. Lí do Thảo muốn làm người dạy tiếng Việt cho Tiểu Bảo là vì cô thích công việc dạy học, thích được truyền thụ những kiến thức mk biết cho người khác. Nếu nói đến ước mơ sau này mà hiện tại cô nghĩ đến, là trở thành 1 giáo viên dạy ngữ văn. Với cô, việc dạy cho Tiểu Bảo coi như là 1 bài tập vợt cho công việc dạy học của mk sau này! Làm vì thích, chỉ thế thôi!

Đang lính quýnh chạy vào lớp thì cô nhóc va phải ai đó trước hành lang

“Pịch”

Ngay sau cú va chạm, Thảo lập tức cuối đầu xin lỗi người mk đã va phải, mà chưa kịp nhìn đó là ai

- Tôi xin lỗi, tôi đang vội nên tôi ko cố ý va phải bạn. Thực sự xin lỗi!

- ….

Im lặng, sau mấy giây cô nhóc im lặng chờ câu “Ko có gì đâu”, hay “Ko sao” của người kia, thì đáp loại sự chờ mong đó là sự im lặng. Có vẻ người đó ko chấp nhận lời xin lỗi ấy, nên ko nói gì hết. Cô nhóc biết, chắc chắn người đó đang dành hơi để chuẩn bị nổi trận lôi đình với cô, bởi theo cô im lặng đồng nghĩ với đáng sợ, mà đáng sợ thì đồng nghĩa với chết

“Lần này chết chắc!”

Biết thế, nên cô đang làm “khuôn mặt đáng thương” (nhất có thể) hòng nhận được sự khoang nhựong từ người đó. Rồi cô từ từ ngẩn mặt lên nhìn người đứng đối diện

- Tôi x-

Lời nói còn chưa thành câu, thì đập vào mắt cô là sự ngạc nhiên xen lẫn chút bối rối, bởi người đang đứng trước mặt cô chính là Anh Tuấn

- Đi đâu cả buổi vậy? – Anh Tuấn phụn phệu nói – Làm kiếm muốn chết luôn hà! Kẹo mút nè, mùi socola yêu thích của bà đó!

Nói rồi Anh Tuấn chìa cái kẹo ra cho Thảo, cô nhận lấy rồi cuối đầu khẽ cảm ơn

- Vào lớp thôi!

Cô gật đầu rồi khép nép đi sau Anh Tuấn vào lớp. Mới cách đó mấy phút cô còn blo bla với , vậy mà khi gặp Anh Tuấn thì cái sự blob la đó biến đâu mất, mà thay vào đó là sự ngượng ngùng, khép nép, cứ như thể trong con người cô tồn tại 2 nhân cách vậy! Cô cũng ko hiểu vì sao mk lại thế. Tại sao lại ngượng ngùng và khép nép với Anh Tuấn chứ? Sao cô lại ko thể bình thường, ko thể thoải mái khi ở gần Anh Tuấn chứ? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra mà chính cô ko thể trả lời chính câu hỏi của chính. Chỉ biết đó là 1 thứ cảm xức ko rõ và nhen nhóm lên trong lòng của cô


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.