Tôi bị mẹ chồng đánh, trước là ngạc nhiên, sau là ủy khuất. Bà đánh thì không đau mấy nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi đứng trước mặt bà, không khóc cũng không la hét, tôi bình tĩnh hỏi:
- Sao mẹ... đánh con?
Mẹ chồng tôi thở dốc mấy hơi, bà được chị bếp đỡ lấy, giọng bà run run:
- Cô còn nói nữa... oan gia... cô đúng là oan gia mà.
Tôi nhịn hết sức, thấy sức khỏe bà không tốt, tôi không muốn đôi co với bà. Chợt thấy bà không khỏe, tôi đi tới đỡ tay bà nhưng bà lại gạt phăng đi. Bà gào lên:
- Cô dọn ra khỏi nhà tôi ngay, ngay lập tức.
- Mẹ... có gì từ từ nói...
Mẹ chồng tôi lấy tay vuốt ngực, bà nói rất khó khăn:
- Cô... dọn đi.... ngay...
- Mẹ!
Mẹ tôi chưa nói dứt câu thì bà đã ngất luôn trên tay chị bếp. Tôi với chị bếp hoảng một cây, cả hai hô hào nhau tìm người đưa mẹ chồng tôi đi bệnh viện. Ngồi trên taxi, chị bếp thì ôm mẹ chồng tôi, còn tôi thì gọi cho Quân Trực bảo anh đến bệnh viện chỗ chị Duyên gấp. May là tôi gọi cho chị Duyên trước, nên lúc bọn tôi đến cửa phòng cấp cứu, bác sĩ đã đứng chờ sẵn để đưa người vào.
Mẹ chồng tôi được đẩy vào trong, tôi với chị bếp thì bị ngăn trước cửa. Trong lòng tôi lúc này rối như tơ vò, cảm giác vừa lo lắng vừa bất an. Bên trong cấp cứu được chừng 5 phút thì Quân Trực chạy đến. Thấy tôi, anh gấp gáp hỏi gấp:
- Mẹ đâu em? Có chuyện gì vậy?
Tôi nhìn anh, mặc dù có chút sợ hãi nhưng tôi vẫn quyết nói thật không giấu giếm:
- Mẹ con tên Cường tới... kiếm chuyện, mụ ấy nói linh tinh... mẹ nghe được nên giận em... rồi ngất. Em không biết phải làm sao nữa... em thật sự không muốn như vậy đâu. Mẹ được đưa vào phòng cấp cứu rồi... nãy giờ hơn 5 phút...
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc, chợt anh khẽ thở dài, giọng điệu cũng không có chút bất mãn nào, đã vậy anh còn nhẹ giọng an ủi tôi:
- Anh hiểu rồi, không phải do em... em đừng tự trách mình.
Tôi khẽ gật đầu, cổ họng cũng đột nhiên nghẹn ứ không nói được thêm gì. Tôi rất muốn giải thích cho anh hiểu, là lúc ấy tôi cũng hoảng loạn và sợ hãi nhiều lắm. Tôi không hề muốn chuyện này xảy ra, càng không muốn mẹ phải ngất đi vì tức giận. Anh không mắng tôi, anh không trách tôi nhưng tôi biết rõ trong lòng anh nhất định là cảm thấy khó chịu. Mặc dù tôi không làm gì sai cả nhưng nguyên nhân cũng do tôi mà ra, nếu không phải vì tôi thì mẹ con tên Cường đã không đến nhà gây sự.
Mím môi suy ngẫm, lấy một chút dũng khí, tôi chợt nói:
- Anh, thật ra thì...
Lời nói ra chưa hết thì từ bên trong phòng cấp cứu, chị Duyên đã nhào ra tát vào má tôi một phát nổ hết cả đom đóm. Chị ta đánh xong lại vung võ mồm mắng:
- Tôi hỏi cô, cô làm gì mà để dì ra nông nỗi phải đến bệnh viện cấp cứu? Cô muốn giết dì tôi đúng không? Em tôi chiều cô quá nên cô không coi mẹ chồng cô ra gì hả?
Ơ kìa, cái con mụ này!
Trước cửa phòng cấp cứu có biết bao nhiêu là người, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt tò mò ngại ngùng. Mụ Duyên vẫn chưa dừng ở đó, mụ ta tiếp tục lên tiếng:
- Dì tôi lỡ có chuyện gì thì cô chịu trách nhiệm được không? Ngày nào cô không kiếm chuyện với mẹ chồng cô thì ngày đó cô ăn cơm không ngon hả?
- Trực, cậu nhìn đi, vợ cậu quậy tung cái nhà này lên. Quậy tới mức mẹ cậu nhập viện, chuyện bác Sĩ nói... cậu tin chưa?
Quân Trực hết nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn mụ Duyên, mặt anh khẽ biến sắc, biểu cảm cực kỳ khó coi:
- Chị nói đủ chưa?
Mụ Duyên trừng to mắt, mụ ta giận đến mức đỏ hết mặt:
- Cậu còn bênh? Cậu còn...
Lần này thì tới phiên chồng tôi quát lên:
- Chuyện nhà em không liên quan gì tới chị hết. Chị là bác sĩ, chị vào làm đúng nhiệm vụ của chị đi.
- Cậu!
Mụ Duyên nghẹn ứ không nói được gì, không lay chuyển được Quân Trực, mụ ta quay sang liếc mắt nhìn tôi rồi lại ngún nguẩy giận dỗi bỏ đi vào trong. Thấy mụ ta đi rồi, chồng tôi mới kéo tay tôi lại ghế ngồi xuống, anh lo lắng hỏi:
- Bị đánh đau không?
Tôi lắc đầu, môi hơi mím:
- Nhẹ mà, không sao đâu.
Chị bếp ngồi yên lặng nãy giờ, giờ cũng rụt rè lên tiếng nói đỡ cho tôi:
- Ban nãy là bà đánh, giờ tới cô Duyên đánh... mợ Hoà, tôi đi mua đá chườm cho mợ đỡ rát nha.
Không ai nói gì thì thôi, giờ tự dưng có người bênh, lòng tôi cũng trùng xuống muốn biểu tình ăn vạ. Khẽ lắc lắc đầu, tôi thì thầm:
- Thôi chị, em không có đau.
Quân Trực khẽ đưa tay sờ sờ lên má tôi, anh nhẹ nhàng hỏi:
- Mẹ... đánh em hả?
Nghe anh hỏi, tôi vô thức ngước mặt lên nhìn anh, đầu gật gật, tôi không hề giấu giếm:
- Mẹ... đánh nhưng không đau, chị Duyên đánh mới đau.
- Sao em không nói cho anh biết?
Tôi cười nhợt nhạt:
- Mẹ đánh vì hiểu lầm mà, có gì đâu mà nói anh.
Anh nhìn tôi chăm chăm, tôi cũng nhìn lại anh chăm chú. Cả hai bọn tôi không ai nói với ai câu nào nữa hết, giống như là không biết nói gì, cũng giống như là không còn gì để nói.
Quả thật thì mẹ chồng tôi đánh tôi không đau nhưng con mụ Duyên đánh tôi thì lại rất là đau đấy...
Đợi thêm một lát nữa, mẹ chồng tôi được đẩy ra ngoài, bà lúc này cũng đã tỉnh, tạm thời theo dõi thêm mấy tiếng đồng hồ nữa rồi mới cho về nhà. Tỉnh dậy, mẹ chồng tôi một khóc hai nháo không muốn gặp mặt tôi. Bà cứ dọa sẽ rút dây truyền nước nếu tôi còn ở lỳ trước mặt bà. Dưới con mắt căm phẫn của mẹ chồng, tôi đành nhượng bộ đi ra bên ngoài chờ. Đợi về nhà, tôi sẽ giải thích cho bà sau, sức khỏe bà vẫn là quan trọng nhất, chuyện khác để từ từ giải quyết.
Ngồi ở ghế chờ, tôi thẩn thờ nhìn dòng người qua qua lại lại, cuộc sống thế mà khắc nghiệt với tôi thật. Người yêu cũ cắm sừng, con thì mất, mẹ chồng thì không tin tưởng... đúng là lâm li bi đát như trong phim truyền hình. Phải chi lúc này... à há... có rồi!
Mụ Duyên đi từ phòng hồi sức đi ra, thấy tôi ngồi một mình, mụ ta cười cợt rồi quay mông đi mất. Không nhìn thấy thì thôi, tự dưng nhìn thấy mụ ta, bảy bảy bốn chín cục tức của tôi lại dâng lên cùng một lúc. Đứng dậy rồi đi theo sau mụ ta mà không cho mụ ta biết, đi đến một lối rẽ ít người qua lại, tôi đi nhanh để bắt kịp mụ ta. Đưa tay vỗ vào vai kêu mụ ta quay lại, mụ ta vừa quay lưng, tôi ở đây đã vung tay tát thẳng một cái thật mạnh vào bên má của mụ Duyên khiến mụ ta trợn tròn mắt nhìn tôi hoảng hốt. Hai mắt mụ ta trợn tròn lên, kiểu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Thấy thế, tôi khẽ cười, nụ cười trào phúng:
- Đau không?
Mụ Duyên gào lên:
- Cô... cô!
Tôi nhìn mụ ta, tôi nhếch môi:
- Biết đau thì sau này đừng đụng vào tôi, tôi là loại người ăn miếng trả miếng, chị xấu xa bao nhiêu thì tôi xấu xa lại bấy nhiêu. Nhắm làm lại tôi thì ăn hiếp tôi được, chứ thủ đoạn ít hơn tôi... thôi quên mẹ nó đi.
- Mày!
Mụ Duyên vừa nói vừa vung tay định đánh, nhưng tiếc cho mụ ta, tôi đã nhanh tay hơn bắt kịp cổ ta của mụ. Trừng lớn mắt, tôi gằng từng tiếng:
- Chị quên tôi nói gì rồi hả? Nếu quên để tôi nhắc lại.
“Chát”, so với cái tát vừa nãy thì cái này nhẹ hơn chút. Nhưng dù nhẹ hơn thì bên má mụ Duyên cũng đỏ rần lên hết rồi. Thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ, không bao giờ được thương hại kẻ thù của mình.
- Chị đúng là lỗ tai cây, tôi nói chị không hiểu thì để tôi đi đường quyền vài cái là chị nhớ liền. Chị á, già mà ngu, tưởng đánh tôi là tôi sợ... không có đâu, mơ đi cưng.
Mụ Duyên giống như bị sốc văn hóa, mụ ta không nói được cái gì ngoài trân mắt ra nhìn tôi. Thấy có vài người đi tới nhìn nên tôi chỉ cười rồi quay lưng bỏ đi. Bước đi cũng có phần nhanh hơn vì sợ mụ ta úp sọt đánh từ phía sau đánh tới. Mà cũng may, đây là bệnh viện, dù có giận cỡ nào, mụ Duyên cũng không dám làm càn. Còn phần về nhà... quên đi, về đến nhà mà mụ ta muốn đánh tôi thì tôi lại cạo sạch cả lông đầu lông đít chứ chả đùa.
Úi giời, đánh có hai cái mà rát cả tay, da mặt mụ Duyên đúng là dày mà!
_______________
Mẹ chồng tôi ngủ một giấc tỉnh dậy là xuất viện về nhà, đến lúc về, bà dù không thích nhưng cũng không thể đuổi tôi xuống xe không cho tôi đi chung về được. Suốt dọc đường đi, bà luôn miệng than trời trách đất, trách bản thân mình có mắt như mù mới rước tôi về làm dâu...
Haiz, người vô tư như tôi, nghe mãi cũng cảm thấy chạnh lòng!
................
Tối hôm đó về, mẹ chồng tôi nhất quyết bắt Quân Trực ngủ lại dưới phòng bà để canh chăm sóc cho bà. Tôi có xin để tôi ngủ với bà nhưng bà không đồng ý, một hai chỉ bắt chồng tôi ở lại. Cơ bản là bà không muốn cho Quân Trực ngủ chung với tôi thôi, chứ sức khỏe bà thật sự đã ổn rồi.
Cả đêm tôi nằm một mình trong phòng, hết xoay bên này lại xoay bên kia, nhắm mắt muốn ngủ nhưng lại suy nghĩ linh tinh đủ thứ chuyện. Tương lai của tôi với Quân Trực... thật sự khó khăn hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Đến gần sáng, vừa mới chợp mắt được tí thì Quân Trực lên phòng. Thấy anh lên, tôi liền tỉnh dậy hỏi han về tình hình của mẹ.
- Mẹ... sao rồi anh?
Anh đi đến bên giường, khẽ thở dài một hơi:
- Mẹ ngủ rồi, sao em còn chưa ngủ?
Anh vừa hỏi vừa xoa xoa tóc tôi, giọng lại vô cùng dịu dàng:
- Khó chịu ở đâu à? Bụng vẫn đau hay sao? Nằm xuống đi, anh xoa bụng cho.
Tôi mím môi nhìn anh, bao nhiêu thứ suy nghĩ từ đêm qua đột nhiên lại vì câu quan tâm này mà chặn ngang lại. Do dự một chút, tôi lắc lắc đầu rồi trả lời:
- Bụng em hết đau rồi nhưng mà em đau lòng, hay là... tụi mình... dừng lại đi anh.
Quân Trực nhìn tôi ngỡ ngàng, anh có chút lớn tiếng:
- Dừng lại? Tại sao?
Tôi ấp úng, lí nhí nói:
- Mẹ không thích em... bây giờ mẹ còn hiểu lầm em... em không giải thích được, mà có giải thích mẹ cũng không tin. Thanh danh em mất rồi... mà bản thân em, không phải là người có thể chịu uất ức...
Anh nhìn tôi, môi cũng mang chút ý cười, hỏi:
- Lấy anh rồi, cần gì thanh danh trong sạch?
Có chút ủy khuất, tôi sụ mặt:
- Tên Cường ức vì em không cho anh ta chén, đến anh thì anh húp sạch từ xương đến thịt... đã vậy còn có thai. Mà chuyện này... mẹ không biết, giải thích với mẹ mẹ cũng không tin. Mẹ nghĩ là em có thai với tên Cường rồi bắt con trai bà đổ vỏ... haiz, bà lại không nghĩ đến vấn đề là em vốn cũng định cho tên Cường kia đổ vỏ thì đúng hơn.
- Hoà, đứng đắn một chút được không?
Tôi bĩu môi:
- Thật mà, nếu anh không chịu trách nhiệm, em sẽ bắt tên Cường nhận con rồi cắm sừng lên đầu anh ta. Em đã tính như vậy, tự dưng anh lại nhảy ra nhận con...
- Ớ...
Lời còn chưa nói hết ra, Quân Trực đã đẩy tôi xuống giường rồi cứ thế hôn lên môi tôi. Anh hình như giận, lúc hôn có chút mạnh bạo. Môi môi chạm vào nhau muốn rực lửa, đã thế lại còn bị anh cắn cắn vào môi ngây ngây. Tôi không phải lần đầu tiên hôn môi với đàn ông nhưng hôn kiểu mãnh liệt như thế này, đây là lần đầu tiên nếm thử.
Cái lưỡi thơm tho của ai đó cứ cuốn chiếm lấy lưỡi tôi, chốc chốc lại đảo quanh một vòng khoang miệng. Nước bọt thi nhau nghẹn ứ đầy miệng, anh lại cứ dây dưa không chịu buông thả cho tôi. Mãi lát sau, khi thấy tôi đã chịu đến không được, anh mới cười đểu, buông ra một câu:
- Bây giờ có muốn nhắc về người yêu cũ nữa không?
Tôi vẫn chống chế, phùng ngang trợn dọc:
- Anh chỉ như thế là cùng.
Quân Trực cười gian, anh đè sát lên người tôi, bàn tay thon dài đặt ngay trên bầu ngực không mặc áo lót. Tôi chợt như bị điện giật, hai mắt mở to ra nhìn anh, miệng lấp bấp:
- Này...
Tên kia vẫn lưu manh xoa xoa vài cái, bàn tay anh như có ma thuật, chạm đến chỗ nào, da thịt tôi tê rần đến chỗ đó. Thấy tôi cứng đờ người, anh lại mò mẫm xuống phía dưới. Chợt cảm thấy bàn tay anh không chịu yên phận, tôi bèn kéo tay anh lên trên rồi cau mày, quát:
- Anh muốn húp tiết canh à?
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đột nhiên cả hai cùng phá lên cười. Cười chán chê, anh mới lồm cồm bò dậy khỏi người tôi, kéo tôi ngồi dậy theo, anh khẽ nói:
- Mình đừng hẹn hò nữa... mình yêu nhau đi.
Với câu đề nghị đột xuất này của anh, tôi có chút sững sốt.
- Yêu nhau á? Nhưng mà mình bây giờ và mình yêu nhau... có khác gì hả?
Anh cười, ánh nhìn rất dịu:
- Không khác mấy nhưng anh muốn em đừng đi, đừng nói chia tay, đừng nói ly hôn nữa. Anh... là cơ phó, em để anh yên ổn chở người đi... được không?
- Em không có làm gì anh cả? Em cũng không phải khủng bố máy bay.
- Nhưng em khủng bố sự kiên nhẫn và chịu đựng của anh... hay em muốn anh buộc em trên máy bay rồi đưa em đi theo cùng?
Tôi phì cười:
- Vợ anh không bị liệt.
- Nếu nhận là vợ anh rồi thì đừng nói bỏ cuộc nữa.
Tôi chợt thở dài, giọng có chút buồn bã:
- Em... thật sự mệt mỏi lắm... làm vợ cũng không đơn giản tí nào.
Quân Trực choàng tay ôm lấy tôi, giọng anh vô cùng bất đắc dĩ:
- Hòa ơi, anh... cũng là lần đầu tiên làm chồng... anh... có nhiều thứ cần phải học lắm. Chúng ta cùng... cố gắng có được không?