Đêm đó chồng tôi vẫn về nhà, anh đi được tầm nửa tiếng thì về chứ không đi lâu. Lúc anh về, tôi vẫn chưa ngủ, chả hiểu sao tự dưng mất ngủ ngang hông...
Sáng anh đi làm sớm, lúc tôi dậy thì anh đã đi rồi. Tôi xuống ăn sáng với đôi mắt thâm quầng, mẹ chồng tôi thấy thế lại dạy cho tôi một trận. Tôi chỉ cúi đầu ăn sáng cho xong chứ cũng chả buồn giải thích chuyện đêm qua vì sao tôi mất ngủ. Mà chị Duyên cũng không có xuống ăn sáng, nghe mẹ chồng tôi nói là chị đến bệnh viện lâu rồi. Nghĩ lại thấy trùng hợp, có khi nào chồng tôi đưa chị Duyên đi ăn sáng rồi đưa đón nhau đi làm không nhỉ?
Ăn sáng xong, tôi đến trường, hôm nay học liên tiếp mấy tiết liền nên cả tinh thần và thể xác đều cảm thấy rã rời. Khi sáng chồng tôi có nhắn tin, anh bảo anh bay mấy hôm mới về rồi dặn dò tôi ăn uống cẩn thận, đợi anh về anh đưa tôi đi đăng ký sinh và khám thai. Chuyện của anh và chị Duyên đêm qua, tôi định là đợi anh về rồi sẽ hỏi cho rõ ràng. Tôi cũng suy nghĩ kỹ rồi, tôi không thích mối quan hệ phức tạp và mập mờ. Nếu bọn họ thật sự yêu nhau, tôi nhất định sẽ thành toàn cho họ...
...................
Đi học về mệt nên tôi không muốn ăn cơm, định là đi lên phòng ngủ một giấc rồi cơm nước sau. Vừa bước lên phòng, tôi gặp ngay chị Duyên đang từ trong phòng tôi bước ra, trên tay chị là cái laptop của anh Trực. Không gặp thì thôi, tự dưng gặp nhau kiểu này, máu bực mình trong người tôi lại trỗi dậy. Mà chị Duyên thấy tôi, chị ấy cũng giật mình, hình như là không nghĩ tôi sẽ về lúc này.
Tôi đi đến trước cửa phòng, giọng có chút không vui:
- Chị vào phòng em làm gì vậy?
Chị Duyên cười trừ, giọng vẫn rất ngọt ngào và bình tĩnh:
- À chị mượn Trực cái laptop, laptop của chị hư rồi.
Công nhận là chị có mượn laptop thật, nhưng mà làm sao chị vào phòng tôi được chứ?
- Chị có chìa khóa phòng của em hả?
Nghe tôi hỏi, chị Duyên hơi ngạc nhiên một chút, chị lắc đầu bảo là không có.
- Không, chị làm gì có chìa khóa phòng em. Chị xuống tìm em nhưng gõ cửa không thấy em trả lời, chị vặn chốt thấy không khóa nên chị đi vào luôn. Chuyện này... cho chị xin lỗi... vì chị cần máy gấp quá, không đợi em về được để hỏi trước một tiếng.
Nói dối! Tôi đi học hay là đi đâu đều có thói quen khóa phòng rồi mới đi, rõ ràng lúc sáng tôi có khóa cửa phòng, vậy mà chị lại bảo là không có.
Tôi nhìn chị, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình:
- Sau này nếu cần gì, chị có thể gọi cho em mà... vì là phòng riêng của em nên em rất không thích người khác đi vào mà không hỏi trước...
Chị Duyên lúng túng ra mặt, chị ấy liên tục nói xin lỗi:
- Chị hiểu rồi, chị biết chị sai... lần sau nếu có mượn gì chị nhất định sẽ hỏi em hoặc Trực trước.
Thấy chị ấy đã nói như vậy, tôi dù giận dù không cũng không thể tiếp tục làm khó chị được. Gật gật đầu, giọng tôi cũng dịu đi chút:
- Em cũng nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu, sau này chị có cần gì thì bảo với em. À chị có cần thêm gì nữa không, em lấy cho chị?
- À không không cần đâu Hòa, cảm ơn em nha. Chị lên phòng trước đây, chị có việc gấp cần làm.
- Dạ, chị đi.
Tôi bước sang một bên nhường đường cho chị ấy đi lên phòng, đợi chị ấy đi rồi tôi liền bước vào phòng rồi mở túi xách tìm lại chìa khoá phòng khi sáng tôi bỏ vào.
Quái, chìa khóa vẫn nằm y nguyên trong túi xách, chứng tỏ là sáng này tôi có khoá cửa phòng nên mới đem theo chìa khóa đi học. Cửa khóa, nếu chị Duyên không có chìa khóa thì không cách nào mở ra được. Vậy mà lại bảo với tôi là cửa không khóa... lại định lừa đứa trẻ lên ba à?
Đến chìa khóa phòng của tôi mà chị ta cũng có, đúng là không xem thường chị ta được mà!
________________
Còn hai hôm nữa là đến kỳ khám thai, tôi định là đi khám một mình trước nhưng anh Trực khăng khăng bảo đợi anh về anh đưa đi. Lần trước khám ở phòng khám dưới quê, khám cũng không kỹ càng lắm, mà nghe nói mấy mốc khám này rất quan trọng, không qua loa được đâu.
Mẹ chồng tôi muốn tôi đăng ký khám ở bệnh viện chỗ chị Duyên đang làm, tôi thì nghe nói bệnh viện đó cũng tốt nên cũng định là đăng ký khám và sinh ở đó luôn. Hiếm khi mẹ chồng nàng dâu đồng lòng, mẹ chồng tôi cũng cười nhiều hơn với tôi vài cái. Thật tình tôi cũng muốn hòa thuận với bà, chứ sống lâu dài với nhau mà mỗi người một ý thì sau này lại vất vả rất nhiều.
Từ sáng giờ, bụng tôi cứ nhâm nhẩm đau, tôi có xuống nói với mẹ chồng, bà bảo là không sao đâu. Đau ít ít thì không có gì nguy hiểm, kiểu mới cấn thai nên nó như thế. Tôi lại gọi cho mẹ ruột mình, bà bảo là đi khám đi cho an tâm, bầu bì không vô tư được. Tôi cũng định là chiều mát sẽ đi khám, vì tầm này bên ngoài nắng nóng lắm.
Đến trưa, tự dưng lại ra chút máu hồng hồng, tôi hoảng quá liền chạy xuống tìm mẹ chồng tôi nhưng lại không thấy bà đâu. Tôi gọi cho mẹ ruột tôi thì không gọi được. Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi liền trực tiếp lên phòng thay quần áo rồi đi thẳng đến bệnh viện. Đi khám trước đã, mọi chuyện tính sau.
Đến bệnh viện, sau khi khai báo tình trạng rõ ràng, tôi được đưa vào phòng siêu âm và thăm khám. Một mình tôi cầm theo giấy tờ đi hết phòng này đến phòng khác để làm xét nghiệm, suốt hơn cả tiếng đồng hồ chỉ có tôi và cô y tá hướng dẫn đi với nhau. Hướng dẫn tôi đến ghế ngồi chờ, chị y tá khẽ bảo:
- Em có người thân ở đây không? Chồng em đâu?
Tôi mím môi, trả lời:
- Bộ... bộ con em có gì hả chị?
Chị y tá cười trấn an:
- Cũng có chút nguy hiểm, đợi có kết quả chính xác, bác sĩ sẽ tư vấn và giải thích cho em rõ hơn. Nếu có người thân, em nên gọi người thân lên đây cùng em. Bác sĩ sẽ tư vấn cho em và người thân, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe của em và bé hơn.
Tôi siết chặt tay, đầu vô thức khẽ lắc, miệng thì thào:
- Em... em không có người thân...
Nghe tôi trả lời như thế, chị y tá cũng không dám nói gì thêm. Như là đồng cảm với tôi, chị lại lên tiếng dặn dò:
- À nếu vậy em ngồi đây đợi một chút, có kết quả chị đưa em vào gặp bác sĩ. Em có đói hay khát nước không, chị lấy cho em?
Bụng có chút cồn cào, tôi cũng thiệt tình trả lời:
- Em... hơi đói, chị cho em chút gì ăn được không?
- Được, chị gọi cho em xuất ăn nhẹ, em đợi một chút.
Chị y tá đem đến cho tôi một xuất ăn nhẹ, ăn xong tôi lại tiếp tục ngồi chờ kết quả. Trong lúc ngồi đợi, tôi thấy rất nhiều sản phụ đến kỳ đi khám. Có người đi với mẹ, có người đi với chị, cũng có rất nhiều người đi với chồng con mình. Không hiểu sao, ngay lúc này tôi lại thấy tủi thân đến như vậy. Đi khám một mình, đến giờ đã gần một tiếng trôi qua mà điện thoại vẫn chưa có ai gọi đến. Cũng không phải tôi trách gì ai cả, chắc do đang mang thai, cảm xúc lên xuống thất thường mà thôi...
Tự dưng lại nhớ đến anh Trực, tôi có chút do dự lấy điện thoại gọi cho anh. Trong điện thoại vang lên tiếng nói quen thuộc, điện thoại của anh... không gọi được rồi.
Không sao cả, anh đi làm mà, tôi không nên trách anh, một mình tôi đi khám vẫn được, không có gì nghiêm trọng cả đâu.
Ngồi một chút, chị y tá kêu tên tôi vào trong gặp bác sĩ. Tôi ngồi trên ghế, bác sĩ cho tôi xem ảnh chụp khi nãy, giọng bà ấy vô cùng nghiêm túc:
- Tử cung của cô khá đặc biệt, là tử cung hai sừng... đây, cô có thể nhìn thấy... thai nhi nằm ở sừng trái... hiện tại được 8 tuần tuổi.
Tôi ngước đôi mắt ngẩn ngơ ra nhìn, quả thật là giống hai cái sừng... giống thật.
- Vậy... vậy con tôi có sao không bác sĩ? Còn tử cung hai sừng... là sao?
Bác sĩ nhìn tôi, bà ấy bắt đầu giải thích:
- Tử cung hai sừng là một bất thường về hình dạng cấu trúc của tử cung, vì hai sừng nên thể tích buồng tử cung nhỏ hơn bình thường. Thông thường, thai nhi sẽ phát triển ở một sừng, có thể là sừng bên trái hoặc sừng bên phải. Để tôi nói ví dụ cho cô dễ hiểu, tử cung bình thường sẽ có dạng giống hình tam giác, thai nhi sẽ phát triển nằm gọn và được bao bọc trong buồng tử cung của người mẹ. Còn tử cung hai sừng, thai nhi sẽ phát triển ở một trong hai sừng, sừng bên trái hoặc bên phải... tất nhiên thai nhi phát triển ở tử cung bình thường sẽ tốt hơn tử cung hai sừng.
Càng nghe, tôi càng cảm thấy mông lung và khó hiểu. Hai tay siết chặt đặt trên bụng, tôi khẽ lên tiếng:
- Con của tôi... vẫn bình thường hả bác sĩ?
- Không tốt lắm, kết quả xét nghiệm cho thấy, thai nhi nằm ở sừng bên trái, bóc tách túi thai 10% kèm nhân xơ tử cung... khả năng sẩy thai cũng khá là cao.
Bên tai “ong” lên mấy tiếng, tay tôi siết chặt lấy bụng của mình, giọng tôi gần như ngắt quãng vì run rẩy:
- Vậy... vậy... con của tôi...
Thấy cảm xúc của tôi dao động mạnh quá, bác sĩ liền trấn an:
- Không sao, cô đừng căng thẳng quá. Tử cung hai sừng nhưng vẫn có thai và sinh con bình thường được, không sao cả. Bây giờ, cô phải giữ cho tinh thần thoải mái nhất, nghỉ ngơi và dùng thuốc dưỡng thai. Đợi đến khi thai lớn một chút, có thể thai sẽ di chuyển dần xuống khoảng trống giữa buồng tử cung... như vậy xem như là ổn.
Dừng một chút, bác sĩ lại nói tiếp:
- Tôi sẽ cho cô thuốc dưỡng thai, cô về nhà và nghỉ ngơi đừng đi lại quá nhiều, cũng kiêng chuyện quan hệ vợ chồng. Một tuần sau đến tái khám lại, nếu trong thời gian dưỡng thai, cô có triệu chứng đau bụng hay ra máu... cô phải đi đến bệnh viện ngay... số điện thoại của tôi... tôi cho cô... có việc gì cô gọi cho tôi một tiếng.
Tôi gật đầu trong trạng thái mơ hồ, đừng nói là hoảng sợ, tôi bây giờ gần như không nói được câu gì. Nghe theo sự chỉ dẫn của bác sĩ, tôi đi ra ngoài lấy thuốc rồi nhanh chóng uống trước một liều thuốc vào. Tôi sợ lắm, trong lòng hoảng sợ cực độ, tôi không hề muốn con của tôi có chuyện gì... tôi không hề muốn một chút nào.
Cảm giác lo lắng vây đến, tôi lúc này ngồi không yên mà khóc cũng không được. Tử cung hai sừng là cái quái gì vậy? Sao tỷ lệ 1/1000 phụ nữ gặp phải mà tôi lại xui xẻo là người số 1 đó. Con tôi... bây giờ tôi phải làm sao đây?
Điện thoại reo lên, là chồng... chồng tôi gọi. Nhanh tay ấn nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng lo lắng của anh.
- Em đang ở bệnh viện?
Tôi gật đầu:
- Dạ em đang ở...
- Ở yên đó, anh đến liền... đừng đi đâu hết... anh đến liền.
Nói dứt lời, anh liền tắt máy. Tôi ngơ ngác đứng nhìn điện thoại rồi lại nhìn xung quanh mình... Sao anh biết tôi ở bệnh viện... tôi có nói với anh đâu?
Tôi ngồi xuống ghế chờ, trong lòng vừa hoảng loạn vừa lo lắng nhìn dáo dác xung quanh. Tầm 5 phút sau, tôi thấy anh chạy đến, trên người anh vẫn mặc nguyên bộ đồng phục bay, gương mặt lo lắng đến cực độ. Nhưng mà... sau lưng anh vẫn còn có một người nữa... là chị Duyên... là chị ấy đang đi sát theo sau anh...
Hình ảnh này... tôi không thích... một chút cũng không thích!