- Hãy chờ một lát đã! Phải tìm duyên cớ cho những vết thương của ta để có ai hỏi thì đem ra mà nói mới được. Swanhild, em lấy cái xe đạp kia mà quăng thật mạnh xuống đường, ở đầu xe hơi này. Mọi người hiểu ra cái kế của tôi đấy chứ? Tôi bị một tai nạn nhẹ mà! Xe tôi đâm phải xe hơi của Oliver, vì thế mới có cái cánh tay bị gẫy này và những vết máu này trên mặt. Cứ thế, nghe chưa?
Swanhild làm theo lời chàng.
- Oliver thì ngồi chiếc xe Mercédès với Swanhild nhé. Còn miss Bartendale thì lái cái xe Maxwell, được không?
Trong khi hai chiếc xe qua miền thung lũng, Gođard nói cho Luna nghe những điều mình biết. Ngồi trên chiếc xe khác, Oliver lẳng lặng nhìn mặt hai bàn tay máu me của chàng úp trên đùi. Đến chỗ đường rẽ, Swanhild đưa tay nắm chặt tay anh. Chàng ngoảnh nhìn em, đôi mắt tha thiết và nói:
- Bây giờ thì mọi việc đều đã rõ rệt cả. Điều cần thiết nhất là em đối với anh trước thế nào sau vẫn thế.
Nàng đáp:
- Mà cả mọi người cũng vậy, không ai thay đổi đâu, anh ạ.
Chàng mỉm một nụ cười chán chường:
- Không thế nào lại thế được, Swan ạ. Thà anh cứ đành tâm chịu lấy điều đó từ bây giờ còn hơn.
Trên đường làng, từng đám người hình như ở cùng một chỗ nào vừa trở về. Tâm trí còn bận về các mối lo riêng, bọn Oliver không nhận thấy có gì khác thường hết.
Ở lâu đài Dannow, từ ngoài sân cho tới đại sảnh mọi người nhốn nháo cả lên. Khắp mặt gia nhân xúm lại quanh bà Yorkẹ Bà thì một mực nài Sredwick làm thế nào cho bà có được cái xe để đi tìm cháu gái.
Trông thấy bọn kia về cả nhà đều im tiếng. Oliver cất tiếng nói tự nhiên để đánh lừa bọn đầy tớ:
- Mọi sự hoàn hảo cả, bà Yorkẹ Chỉ có mấy người cô đồng đến phu hồn trong rừng thông, Gođard với tôi đi đuổi họ ra thành thử ngã bị thương chút đỉnh thôi. Nếu có cần phải đi mời bác sĩ hay có bất cứ chuyện gì thì độ mươi phút nữa em cứ trong phòng Holbein mà tìm anh nhé.
Luna đưa mắt cho mấy người hiểu ý. Nàng nói nhỏ:
- Cứ để mặc một mình ông ấy thì hơn.
Sau đó một lúc, nàng theo vào phòng Holbein. Oliver đang đứng dựa bên lò sưởi trên đó chỉ thắp một ngọn đèn. Khuôn mặt chàng hình như phẳng dẹt và mờ xám - một kiểu kì dị đối lại khuôn mặt cụ Warlock treo phía trên đầu chàng. Mặt chàng bây giờ đã đờ đẫn mất hết mọi nét linh hoạt. Hẳn trước kia, ông cụ Pháp sư cũng đã có một vẻ y như thế mà nhìn trân trân bà vợ mình khiếp sợ điếng người đi trong căn phòng bí mật. Oliver cố tình lấy giọng bình tĩnh hỏi nàng:
- Thế nào?
- Thương tích ông Covert chẳng có gì là nặng hết. Swanhild cùng với cô tôi băng buộc cho ông ấy sắp xong rồi. Mời bác sĩ vô ích.
- Cô vào an ủi tôi đóphải không? Luna ơi, cô đã rõ lòng tôi mơ ước thế nào rồi đó? Thế mà nay tôi biết ra cái cớ sự này…
Chàng nói gần như khóc, hai tay đưa ra.
Nàng toan cầm lấy tay thì chàng rút ngay lại, lẩm bẩm:
- Tay tôi đầy những máu.
- Nhưng lương tâm ông vẫn trong trắng!
Nàng nói lớn tiếng, chực nắm lấy tay chàng lần nữa nhưng Oliver giấu ra sau lưng. Nàng thôi ngay và đặt tay nàng lên hai vai chàng, nói một giọng chua xót:
- Oliver của em! Em cũng đau khổ chẳng kém gì anh đâu.
Nét mặt se lại, đôi mắt chan chứa nỗi lo âu, nàng bỗng nhiên giống như một con trẻ sắp sụt sùi khóc. Oliver chỉ nghĩ đến một điều: là an ủi vỗ về nàng. Nhưng chính cái lúc chàng đưa tay toan dìu nàng sát mình thì cái ý niệm về sự thật kia đâm vào lòng chàng một nhát. Cánh tay muốn ôm khăng khít ngừng ngay lại để gỡ hai bàn tay kia ra khỏi vai chàng.
Chàng dịu dàng nói:
- Tôi biết. Tôi biết rằng mặc dầu bao nhiêu điều cô đã biết rõ, cô vẫn chung với tôi một mộng ước. Nhưng từ khi tôi đã hiểu rõ các chuyện, cái mộng đó không thể nào thành được nữa và tôi tưởng cô nên tránh xa tôi thì hơn.
Nàng lùi lại, trấn tĩnh được như trước rồi yên lặng đến ngồi cạnh lò sưởi. Chàng cũng ngồi xuống đối diện với nàng và nói chuyện với nàng bằng một giọng đều đều.
Oliver:
- Kể cũng lạ thực: tôi cứ thấy tôi rất bình tĩnh thôi. Cũng gần như khi ở ngoài trận ấy: sau một phen tai họa lớn người ta mụ hẳn đi, không có sức phản động nào cả. Tôi đã sống trong một giấc mộng đẹp trong cái khoảng thời gian từ cái thực cảnh gớm ghiếc của phen tàn sát lớn lao cho đến lúc thực hiện các chứng điên gia truyền này.
Luna:
- Không phải là một chứng điên! Nhưng là một thứ hoang tưởng đó!
- Muốn gọi là gì thì cũng vẫn thế.
- Nhưng hoang tưởng thì cả đến trí não rất lành mạnh cũng có khi mắc được.
- Có lẽ. Nhưng thứ hoang tưởng này lại đưa người ta đến tội giết người kia! Thế mà tôi là mấu chốt để cho dứt tuyệt được. Tôi sẽ là cái vòng cuối cùng của sợi dây chuyền đó.
Nàng lặng im.
- Vậy mà Luna đã biết rõ cả trong lúc tôi vẫn mù tịt không biết gì!
- Là vì tôi vẫn mong ngăn ngừa được, không để cho một lần nào chứng bệnh phát hiện ra. Tôi vẫn tin chắc ở lời anh hứa.
- Tôi nghĩ không việc gì phải tự trách mình rằng đã sai lời. Nào ai biết trước câu chuyện xảy ra đến thế được?
- Mà tình thế lúc đó đã như vậy, nếu giữ lời hứa mà không can thiệp thì mới thực là điều tôi phải lấy làm lạ.
Chàng khẽ nói:
- Hai ta tâm đầu ý hợp đến thế đấy! Mà như thế mới càng thêm cay độc!
Chàng nhìn lên bức chân dung cụ Pháp sư, giọng nói bỗng thành cay đắng:
- Bất công thực! Về phần ông cụ, ít ra ông cụ cũng đã được hưởng hạnh phúc rồi, đã có gia đình con cái để mà yêu dấu! Trời! Thà đừng sinh ra tôi làm gì còn hơn!
Luna úp mặt giấu trong taỵ Chàng mạnh mẽ nói tiếp:
- Dẫu sao, tôi cũng sẽ làm trọn bổn phận của tôi. Ồ! Giá bổn phận ấy cứ dễ dàng như trong hồi chiến tranh thôi nhỉ. Đằng này còn phải chịu mất em kia! Kìa, em khóc đó sao?
Giọng chàng ân cần âu yếm. Nàng đáp. Lời nói qua mấy ngón tay che:
- Không đâu. Mà dẫu cho em có khóc nữa, cũng chỉ vì lòng em cảm tạ trời đã cho em được lòng yêu ở một người như anh.
- Tình thế bắt phải như thế, chứ anh thì chẳng có gì đáng khen. Cố nhiên là anh sẽ vẫn cứ để mình sống, sống để mà chống giữ lấy cái danh dự nhà cho đến ngày dòng dõi anh sẽ cùng với anh tiêu diệt hẳn.
Chàng bỗng ngừng lại, kinh ngạc:
- Trời ạ! Tôi quên bẵng mất bọn đánh bẫy trong rừng cấm đấy. Nếu bọn ấy bị bắt thì…
Miss Bartendale ngẩng lên nhìn chàng.
- Nếu tôi bắt buộc phải ra trước công chúng thu hết cái nhục nhã của tổ tiên và của chính tôi thì thực là tai họa đến nước! Thực là ngàn năm nhơ nhuốc.
Chàng không nói hết, vùi mặt vào lòng bàn taỵ Rồi chàng thấp giọng tiếp:
- Có em, tôi sẽ đương đầu được với hết mọi điều…
Nàng quỳ xuống trước mặt chàng:
- Anh Oliver, thế này thì khổ anh quá. Không, em sẽ là của anh, không còn chi chia rẽ đôi ta ra được hết! Số trời đã định cho ta sống với nhau rồi mà trời không thể bắt ta chịu hình phạt vì một quá khứ xấu xa tội lỗi được đâu.
- Nhưng em ạ, tương lai lại chịu quả báo của ta…
- Cần chi phải nghĩ đến tương lai? Tổ tiên của anh cũng đã từng khinh thường cái nghiệp chướng nó ám mãi các cụ đó thì sao?
- Là vì các cụ không biết mới thế. Còn ta mà cứ thế thì ta lại chủ tâm mà làm ngơ: đốii với con cái ta, ta sẽ phải mang trách nhiệm rất nặng.
- Vâng, thế đã sao? Ta chỉ sống được có một lần.
- Hiện giờ, em hy sinh cả tâm hồn em cùng với mọi của báu khác ở đời để cho anh được hạnh phúc, nhưng không đành nhận sự hy sinh kia được vì lòng anh đã quá yêu em rồi.
Nàng ngả đầu ra phía sau và nói:
- Tôi lại biết người tôi yêu lại có tấm lòng cao quý hơn tôi: như thế lại góp thêm phần đau khổ tôi phải chịu.
Chàng buồn rầu đáp:
- Anh không phải là người siêu việt được như em tưởng đâu. Đáng lẽ anh phải giấu kín lòng anh yêu em mới phải.
Nàng ra vẻ đắc thắng:
- Nhưng em đã đoán biết được kia! Em có ý hứa sẽ kết duyên với anh nếu em tìm thấy cái vòng nó khuyết mất trong chuỗi dây chuyền luận đoán của em. Em vẫn mong tìm được phương pháp trừ sức quỷ ám kia cho anh.
- Thế à? Anh cũng nghe nói có những nhà giải phẫu có những phương chữa rất thần diệu, trả lại ký ức cho những người mắc bệnh quên và ban thông minh cho những người ngu đần mà chỉ có việc giải phẫu một chút ở óc là được.
Nàng bật buồn cười:
- Đó là những chuyện ngớ ngẩn trên báo chí tuốt! Một chứng bệnh tâm thần có thể chữa được nếu người ta tìm ra được nguyên nhân. Nguyên nhân bệnh của ngài em chắc đã tìm ra được rồi đó! Ồ, nhưng xin ngài đừng có mừng vội. Đó chỉ là điều phỏng đoán ấy mà sai thì ngài là người sau cùng của dòng dõi Hammond. Nhưng nếu điều ấy mà đúng, thì ngài với em sẽ sánh vai nhau mà đi trên đường đời đó ngài ạ.
Bên ngoài có ai bước tới, Oliver vội vàng đỡ Luna đứng lên. Swanhild vào, theo sau là Gođard, một tay quấn băng và một cánh tay áo rỗng thõng buông xuống và sau cùng, bà Yorke, Swanhild gọi:
- Anh Oliver! Bọn nhàAdes vừa bị bắt trước đây một giờ. Vì thế lúc ta ở bên rừng về mọi người trong làng mới đổ ra cả ngoài phố. Anh Will anh ấy bảo là bọn Ades bị khép vào tội giết chết cô Kate.
Oliver ngoảnh về phía Luna, mỉm một nụ cười thất vọng:
- Thế là đi đứt: cái nhơ nhuốc của họ Hammond sắp đến lúc phải công khai.