Cố Hạn Vũ cũng lạnh lùng nói: “Mau thả người cho tao, sự kiên nhân của tao có hạn!”
Nhìn thấy mấy người Dương Hạo Quân không có chút động tĩnh nào, Cố Hạn Vũ lạnh lùng nói: “Tao chỉ đếm ba tiếng cho chúng mày!”
Ngay sau đó, Cố Hạn Vũ bắt đầu đếm ngược.
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Cố Hạn Vũ đếm xong ba tiếng, mấy người Dương Hạo Quân vân không động đậy.
Điều này khiến bọn họ cực kỳ tức giận.
Cố Hạn Vũ vung tay lên, tức giận nói: “Tấn công, mang người ra đây!”
Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Kiều Nguyên Thu nhả miếng vải rách trong miệng ra, la lớn: “Thái Tử, đừng tấn công!”
“Hả?”
Lần này tất cả mọi người đều sửng sốt.
Họ nhìn Kiều Nguyên Thu một cách lạ lùng.
Dường như Cố Hạn Vũ nghĩ ra điều gì đó, hắn lên tiếng: “Ừ, dừng lại.
”
Ngay sau đó, hắn nhìn bọn người Dương Hạo Quân nói: “Tao đổi ý rồi, tao sẽ không tấn công vào, tao muốn tụi mày đích thân đưa người rat”
Kiều Nguyên Thu gật đầu, quả nhiên Thái Tử đã đoán đúng ý của hắn ta.
Kiều Nguyên Thu quát to với bọn người Dương Hạo Quân: “Tao muốn để tụi mày biết thế nào là bắt người thì dễ mà trả người thì khó! Ý của Kiều Nguyên Thu rất đơn giản.
Hắn ta không muốn Thái Tử tấn công vào để cứu hẳn ta.
Mà là muốn Dương Hạo Quân bọn họ cam tâm tình nguyện đưa hắn ta ra.
Đảng Thái Tử bày ra trận địa lớn như vậy đến đón hắn ta.
Hắn ta chắc chắn người của Dương Hạo Quân đã hoàn toàn sợ hãi rồi.
Họ sẽ vì sợ hãi mà đưa hắn ta ra một cách cung kính.
Như vậy thì trong lòng hắn ta sẽ cảm thấy thoải mái, đồng thời cũng lấy lại được thể diện cho Đảng Thái Tử.
“Ừ, tao muốn sáu người chúng mày quỳ gối khiêng người anh em của tao ra! Thời hạn là trước sáng sớm ngày mail”
“Nếu trước sáng sớm ngày mai, tao không thấy người, tao sẽ tàn sát chỗ này! Những người này tụi mày đều biết chứ? Tao sẽ giết sạch tất cả người ở đây! Cũng bao gồm tụi mày nữa!”
Cố Hạn Vũ đã đặt ra hạn chót.
Kiều Nguyên Thu cười lớn: “Trái lại tao mong tụi mày không đưa tao ra! Để tao ở đây quỳ đủ ba ngày ba đêm mới phải cơi Như vậy tao mới có thể nhìn thấy tất cả người của khu