“Xúc phạm đến ngài, hy vọng ngài tha thứ”
Xét về tuổi đời, Cửu Châu Huyền Tôn đã hơn trăm tuổi rồi.
Nhưng không phải vẫn ngoan ngoãn hành lễ trước mặt Dương Hạo Quân sao? Đây là một sự tôn trọng dành cho kẻ mạnh, không liên quan gì đến những thứ khác.
Ông ta phải xin lỗi Dương Hạo Quân, cầu xin tha thứ.
Nếu không dựa vào thực lực của Dương Hạo Quân, muốn giết ông ta thì giết.
Không phải việc Sát Thần Bố Y là một ví dụ sao? “Nhà họ Nhậm của Đảo Kim Cương chào ngài Dương.”
“Nhà họ Phương của Đảo Kim Cương chào ngài Dương.”
Những nhà quyên quý trên Đảo Kim Cương đều lần lượt phản ứng lại, đến hành lễ với Dương Hạo Quân.
Trên sân chỉ còn lại gia tộc Vua Cờ Bạc và Tập Đoàn Hắc Thủy là lúng túng không biết làm thế nào.
Dù sao hai bên đều là trực tiếp có mâu thuẫn xung đột, không giống những người khác hành lễ xin lỗi là xong.
“Tôi tôi tôi...
Vua Cờ Bạc run miệng, cơ thể run rẩy kích liệt, nửa ngày cũng không nói được một câu.
Bọn họ quá coi thường kẻ địch rồi.
Nếu như cẩn thận điều tra thân phận của Dương Hạo Quân, không phải sẽ sớm biết thân phận của Dương Hạo Quân rồi sao? Tại sao phải để đến bước này chứ? Trang viên Long Đăng bị lật đổ, tất cả các cao thủ đều bị đánh bại, còn đắc tội với người đứng thứ nhất trong Thiên Bảng nữa.
Không thể gánh được hậu quả.
Dương Hạo Quân nhìn về phía gia tộc Vua Cờ Bạc cười nói: “Các người còn có quân bài nào nữa cứ lấy hết ra đi”
Một câu nói của Dương Hạo Quân khiển mọi người sợ hết hồn, như có ánh sáng sau lưng.
“Rầm”
“Rầm”
Bọn họ lần lượt quỳ xuống đất dập đầu cầu xin Dương Hạo Quân.
“Cầu xin ngài Dương tha cho chúng tôi một lần đi.
Chúng tôi thật sự là có mắt mà không thấy Thái Sơn”
“Chúng tôi bị mù.
Chúng tôi có bệnh.”
Mọi người đều van xin, khóc thành tiếng.
Bọn họ sợ Dương Hạo Quân không vui sẽ giết hết cả nhà bọn họ.
Hà Dạ Tuyết cũng tiến lên phía trước: “Ngài Dương chỉ cân ngài đồng ý tha cho nhà họ Hà, ngài muốn điều kiện thế nào chúng tôi cũng sẽ đồng ý“ Sau khi nói xong, Hà Dạ Tuyết xấu hổ cúi đầu.
- -------------------