Hách Vũ Hưng phóng khoáng xoay người.
Cậu ta không cân nhìn cũng biết sẽ là một trận tàn sát kinh khủng.
Hơn trăm cao thủ liều chết xung phong lao vào.
Dương Hạo Quân vẫn đứng yên tại chỗ, chắp hai tay ra sau lưng.
Sát Thần Bố Y lập tức ra tay.
Ầm! Một lần ra tay kèm theo cả tiếng sấm chớp! Tối hôm qua anh ta đã thuộc lòng lý thuyết rôi, giờ muốn thực hành.
“Phùi”
Một quyền của anh ta trực tiếp đánh ngã một người.
Máu bản tung toé! “Ầm”
Lại thêm một quyên khác.
“Ách a!”
“Ách a! Tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết thịt nổi lên bốn phía! Những cao thủ này không thể nào nghĩ được sau khi đánh nhau với Sát Thần Bố Y lại phát hiện chẳng những anh ta không bị thương mà còn không bị độc tố ảnh hưởng đến thân thể.
Không sai.
Đúng như Hách Vũ Hưng dự đoán, đây quả thật là một trận đánh ác liệt.
Nhưng là Sát Thần Bố Y tàn sát những người được phái tới này.
“A!”
Tiếng kêu đau đớn nổi lên khắp nơi.
Hách Vũ Hưng chợt nhận ra chuyện có gì đó không đúng.
Đột nhiên quay đầu lại khiến cậu ta thiếu chút nữa ngất đi.
Hàng trăm cao thủ lực chiến đấu tuyệt mạnh bị Sát Thần Bố Y đánh ngã.
Giống như chỉ đang đánh những người bình thường tay trói gà không chặt vậy.
Trợn tròn mắt! Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn.
Đây là Sát Thần Bố Y sao? Không phải anh ta trúng kịch độc sao? Không phải nói sức mạnh của anh ta giảm đi nhiều rồi sao? Không phải anh ta đã rơi xuống hạng thứ năm Thiên bảng sao? Làm sao anh ta lại ngày càng dũng mãnh như vậy? So với trước khi trúng độc bị thương còn mạnh hơn nhai Cuối cùng Hách Vũ Hưng cũng ý thức được mình đã đá vào tấm sắt rồi.
Trong sân Sát Thần Bố Y càng đánh càng