“Đúng vậy, cháu mau cho chúng ta một
lời giải thích hợp lý đi!”
Ba cũng không thể tin tưởng mà nhìn vào
Trịnh Văn Viễn.
“Nguyên nhân rất đơn giản: Thứ nhất,
nhà họ Trịnh chúng ta làm sao có thể để cho
bọn họ ăn hϊế͙p͙ được; Thứ hai, nhà họ Sở ở
Hải Lâm qua đây để cầu thân vì mưu toan
muốn khống chế sự phát triển của nhà họ
Trịnh ở Kim Lan.”
“Chuyện như vậy cháu tuyệt đối không
cho phép xảy rat”
Trịnh Văn Viễn ngẩng đầu giải thích.
“Hỗn láo!”
“Cháu sai rồi, hoàn toàn sai rồi!”
Trịnh Quốc Thắng cũng nhịn không được
mà tát một cái lên mặt Trịnh Văn Viễn.
Tuy rằng bị đánh, nhưng Trịnh Văn Viễn
vẫn ngang bướng như cũ.
“Cháu không sai!”
Trịnh Văn Viễn nghiêm túc nói: Ông, bà,
ba mọi người có đem con đánh chết, con
cũng không sai!”
‘Ây da”
Ngô Thị Lan thở hắt ra một hơi, tức giận
đến nỗi cơ thể run rẩy, mọi người vội vàng đỡ
lấy.
Trịnh Quốc Thắng giảng giải: “Cháu nghĩ
rằng chúng ta nhìn không ta mục đích của
nhà họ Sở ư? Cháu nghĩ rằng chúng ta không
biết rằng nhà họ Sở đang bắt nạt chúng ta ư?”
Lập tức giọng điệu của ông chuyển đổi:
“Nhưng… Nhưng chúng ta có biện pháp gì
nữa cơ chứ? Ở trước mặt nhà họ Sở, chúng
ta chính là như con kiến! Không nói quá lên
thì nhà họ Sở chỉ cân động động đầu ngón
tay là đã có thể nghiền nát chúng ta rồi”
Ngô Thị Lan cũng giận dữ mà nói: ‘Còn
không phải như vậy sao, Viễn cháu nhìn thấy
bà đã khi nào cúi đầu chưa? Cháu nghĩ rằng
bà cam nguyện đem Châu Anh gả đi sao?
Cam nguyện nghe theo lời của nhà họ Sở ư?
Nhưng bà còn có cách nào khác nữa? Sức
mạnh của nhà họ Sở là nằm ngoài dự đoán
của tất cả mọi người…”
“Nhà họ Trịnh ta nếu như hùng mạnh
như nhà họ Sở, bà cần gì phải nuốt cơn giận
này? Bà đã sớm đuổi nhà họ Sở ra ngoài rồi!”
“Cháu chính là đang gây rối! Hiện tại nhà
họ Trịnh xong rồi, hoàn toàn xong rồi! Dựa
theo tính cách của Sở Mạnh Hùng, một tuần
sau nhà họ Trịnh chắc chắn diệt vong, kết
cục của họ sẽ rất thảm rất thảm!”
“Toàn bộ đều do mấy đứa đem đến hết
cải”
Ngô Thị Lan không thể tưởng tượng nhìn
chằm chằm vào Trịnh Văn Viễn mà hỏi:
“Cháu sao lại đi nghe lời của Dương Hạo
Quân? Cậu ta bảo cháu đánh người là cháu
liền đánh người hả?”
“Cháu…
Trịnh Văn Viễn không biết phải giải thích
như thể nào.
“Nhà họ Sở bảo người đánh Trịnh Văn
Viễn một tát, Trịnh Văn Viễn tát lại một cái
cũng là thường tình đi?”
Ngay lúc này, giọng nói của Dương Hạo
Quân vang lên.
Ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập
trung trêи người anh.
“Dương Hạo Quân cậu có biết cậu đã gây
ra họa lớn hay không?”
Ngô Thị Lan hỏi.
“Là ai cho cậu quyền mà cậu hẹn đánh
với nhà họ Sở hả? Một người ngoài như cậu,
chuyện của nhà họ Trịnh thì liên quan gì đến
cậu?”
Trịnh Phát Vỹ cùng với Trịnh Hiệp Phong
quát.
“Cậu biết bản thân đã gây ra họa lớn như
thế nào không? Nhà họ Trịnh chính là bị hủy
diệt rồi! Bọn ta rất có khả năng đều phải
chết!”
Trịnh Lê Thành hận không được tát cho
——————–