Một câu hỏi mà khiến nhiều người phải do dự. Nói hay là không nói đây?
Nhìn thấy mấy người nghiêm túc, thiếu soái Thiên Sách nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được, nói: “Không phải là Dương Hạo Quân đó chứ?”
Thực ra không khó, rất dễ để nghĩ ra thôi. Những người cấp quản lý này của công nghiệp Văn Lang đều có quan hệ rất thân thiết với Dương Hạo lâm. Họ mà có người chống lưng thì chỉ có thể là Dương Hạo Quân thôi. Mọi thứ đều hợp lý. Nghe thấy thiếu soái Thiên Sách nói vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Lần này chắc chắn là Dương Hạo Quân rồi.
“Tôi còn cứ tưởng là ai cơ, thì ra là Dương Hạo Quân à! Không thể không nói Dương Hạo Quân có tầm nhìn xa. Vậy mà lại xây dựng được nên công nghiệp Văn Lang, không tầm thường đầu!”.
Thiếu soái Thiên Sách khen vài câu xong chuyển hướng ngay lập tức: “Đáng tiếc là Dương Hạo Quân mất tích một năm rồi, không có một dấu vết gì cả! Mấy người đều rõ hơn ai hết là Dương Hạo Quân mất tích một năm nghĩa là gì”.
“Bum!” Nghe đến đây, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Câu nói này như đâm vào tim bọn họ vậy. fiCó gì nói nấy, nếu như Dương Hạo Quân mà chết rồi thì mọi người chẳng lo.
Dù sao thì mỗi lần Dương Hạo Quân chết thì đều không phải chết thật mà là âm thầm đứng trong bóng tối bảo vệ mọi người.
Anh chết rồi, mọi người nghe xong ngược lại sẽ thấy thoải mái hơn. Thế nhưng bây giờ Dương Hạo Quân biến mất rồi, lại còn hơn một năm nữa. Điều này đáng sợ hơn việc anh chết. Mất tích một năm, biến số lớn quá. Lúc trước Dương Hạo Quân chưa bao giờ như vậy. Mất tích lâu vậy thì là chết thật mất. Một năm không xuất hiện, đây không phải phong cách của anh. Chứng tỏ là anh có chuyện gì thật rồi.
Năm nay công nghiệp Văn Lang đã âm thầm cử người đi điều tra, gần như là lật cả quả địa cầu lên rồi nhưng vẫn không có tung tích gì của Dương Hạo Quân.
Bọn họ tuy không thừa nhận nhưng trong lòng thì vẫn rõ có lẽ lần này Dương Hạo Quân mất thật rồi.
“Dương Hạo Quân mất tích rồi, có nghĩa là anh ta không tồn tại nữa, vậy thì chủ nhân của công nghiệp Vân Lang chỉ có danh mà không có thực rồi”.
Thiếu soái Thiên Sách nói tiếp, không có một ai phản bác cả.
“Nếu Dương Hạo Quân biến mất rồi thì còn giữ lại làm gì nữa? Vậy nên tôi sẽ tước bỏ chức vị người quản lý của công nghiệp Văn Lang”
Thiểu soái Thiên Sách vừa nói xong, mọi người đều rất bất mãn.
“Không được, anh có tư cách gì mà tước bỏ thân phận của ngài Diệp chứ? Đây là do anh ấy một tay gầy dựng nên.”
“Đúng, không ai có tư cách để tước bỏ thân phận của ngài Diệp cả! Người quản lý của công nghiệp Văn Lang chúng tôi chỉ chấp nhận một mình ngài Diệp thôi”
Quản lý các cấp lên tiếng, thái độ rất kiên quyết. Thiếu soái Thiên Sách sẽ không vì vài câu nói của mấy người này mà từ bỏ công nghiệp Văn Lang đầu. Anh ta đến đàm phán chỉ để giữ phép tắc thôi. Bị ép quá thì dùng vũ lực để giải quyết hết mấy tên quản lý này thôi, cướp công nghiệp Văn Lang về. “Dùng biện pháp mạnh thì chúng tôi cũng không đồng ý đầu, cùng lắm thì liều thôi” “Đúng, ai sợ ai chứ?
“Chẳng trách người ta bảo Thiên Sách phủ mấy người không bằng ngài Diệp, bây giờ xem ra quả nhiên là như vậy”
Bọn họ tỏ thái độ xong, thiếu soái Thiên Sách cũng bực mình rồi. Anh ta cười một cách lạnh lùng: “Được thôi, do mấy người tự chuốc thôi” Bầu không khí đầy mùi thuốc súng bị nổ ra.
Cuối cùng Sát Thần Bố Y vội vàng đứng ra: “Các vị bớt giận đi! Mọi người đừng cãi nhau, cho dù ngài Diệp có thái độ thể nào thì anh ấy cũng không mong mọi người đầu đá nhau trong nội bộ đầu”
“Chúng ta mâu thuẫn với nhau cũng chẳng có lợi cho ai cả, chúng ta sẽ là bên chịu thiệt đấy”
“Không sao đâu, Thiên Sách phủ có thể nào thì cũng là của Lạc Việt, chúng ta làm việc dưới trướng của ai thì cũng là làm việc cho Lạc Việt, đâu phải rơi vào tay kẻ khác đâu.
Sát Thần Bố Y khuyên nhủ xong, mọi người đều bình tĩnh lại. Không sao cả, đồng ý với thiếu soái Thiên Sách thôi. Nhưng mà bọn họ cũng có điều kiện.
Thiên Sách phủ không được lúc nào cũng đóng cửa, bọn họ muốn làm gì thì vẫn làm như vậy.
Thiếu soái Thiên Sách cũng đồng ý. Anh ta đạt được mục đích rồi, công nghiệp Văn Lang về tay rồi.