Tất cả mọi người đều bật cười.
Ai ngờ đi giữa đường sẽ có một đám tà môn ma đạo xuất hiện.
Đây không phải được tặng cu li miễn phí sao? Dương Hạo Quân đã sớm đoán được kẻ địch sẽ đánh lén Kinh Thành.
Nhìn một cách chủ quan theo góc độ quân sự.
Nếu là anh, trong tình hình này thì anh cũng sẽ phái người phá hủy các cơ cấu lớn của Kinh Thành.
Trên đường đi, anh còn đang suy nghĩ bên Kinh Thành phải làm sao đây.
Anh không thể phân thân ra được.
Kết quả có người dâng đến tận cửa.
Bắc Phương hỏi: “Lão đại, bọn chúng sẽ tin những thứ thuốc kia là độc dược sao? Đó chẳng qua là thuốc để tăng cường sức mạnh và miễn dịch thôi mà”
Dương Hạo Quân từng sử dụng chiêu này rất nhiều lần rồi.
Dùng thuốc bình thường lừa gạt kẻ địch đây là độc được độc nhất vô nhị.
Xem ra chiêu này không bao giờ lỗi thời.
Dương Hạo Quân mỉm cười: “Thân phận càng cao hoặc người có võ lực càng hùng mạnh thì càng tiếc mạng! Họ đều thà tin là có, hơn nữa tôi đã hoàn toàn đàn áp được bọn họ! Họ chắc chắn sẽ tin thôi!”
“Ha ha ha.
”
Mọi người bật cười.
Đoàn người lại tiếp tục lên đường đến chiến khu Đông Cảnh.
Bên kia.
Tất cả tà môn ma đạo đều tập họp cùng một chỗ.
“Thuốc này là thật hả? Vì sao sau khi uống vào tôi lại chẳng cảm thấy gì sất? Nó không khác gì nước lã hết”
“Chắc không phải là giả chứ? Tôi cảm thấy thứ này hoàn toàn không phải thuốc độc!”
Băng tôn và Hỏa tôn của Băng Hỏa Điện nói: “Không! Là thật đấy! Tuy chúng ta xem thường người phàm nhưng thời đại của họ thật sự có mấy thứ lấy được tính mạng của chúng ta đấy!”
“Vả lại, ông thấy cậu Dương Hạo Quân kia giống đang nói giỡn lắm sao?”
Hai câu làm tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đúng vậy.
Họ xem thường người phạm, xem thường mấy món đồ của xã hội hiện đại ngày nay.
Nhưng Hứa Chính Kiệt sản xuất ra vũ khí Sát Thân còn rành rành ra đây.
Xã hội hiện đại có rất nhiều thứ họ không thể tưởng tượng ra được.
Con người luôn sợ hãi thứ mình không biết.
Kể cường giả cấp Chí Tôn cũng không ngoại lệ.
Vì thế họ sợ.