Dương Hạo Quân đương nhiên nghe
rất rõ ràng. Anh đang đánh răng, coi như
không có gì mà nói: “Không sao đâu, sợ gì chứ.”
“Cái gì gọi là không sao? Nhà họ Đoàn
có bao nhiêu công ty thì đều bị tê liệt hết
rồi! Ngay cả công ty của vợ mày cũng dừng
hoạt động rồi!” Đoàn Văn Chấn nổi giận nói.
Lý Văn Hải lạnh lùng lên tiếng: “Bởi vì
mày đã hại bọn tao ra nông nỗi như hiện
giờ, mày nói xem giờ phải làm sao đây?”
“Không sao, mọi chuyện đều có cách
giải quyết hết thôi!” Dương Hạo Quân
không chút quan tâm.
“Được được được! Nếu đã không sao
thì chúng tôi tự có cách giải quyết vấn đề
của chúng tôi!” Đoàn Văn Chấn tức giận
đùng đùng, ông ta dẫn người nhà họ Đoàn rời đi.
Đoàn Hồng Thái không biết làm sao,
ông ta nhìn con rề mình.
Hai ngày trước thì ra vẻ lắm, nhất là khi
giải quyết chuyện của người nước ngoài ấy,
nhưng giờ thì ông ta lại có hơi thất vọng rồi.
Cứu Đoàn Lê Nguyên thì không sai, họ
cũng đã bị dạy dỗ một trận rồi, nhưng còn
phải hành hạ người khác ra nông nỗi này
nửa hay sao?
Lần này gặp rắc rối thật rồi ư?
Thấy Trịnh Nhã Uyên nói Dương Hạo
Quân, Đoàn Lê Nguyên lên tiếng bênh vực:
“Chuyện này không trách Hạo Quân được,
có trách thì trách con quá sơ suất!”
“Thế nhưng việc cũng đã lỡ rồi, giờ có
thể làm gì được nữa đây?” Đoàn Hồng Thái
đã chuẩn bị đi xem nhà cả rồi, cuối cùng lại
rơi vào cảnh tiền mất tật mang.
Đoàn Lê Nguyên cũng lo lắng đến nỗi
đi vòng vòng: “Con sẽ nghĩ cách.”
Chỉ có Dương Hạo Quân là làm như
không có chuyện gì cả.
Không lâu sau, phòng tài vụ của công
ty đột nhiên nói với Đoàn Lê Nguyên rằng
Đoàn Văn Chấn đã rút mất hai trăm tỷ trong
tài khoản của công ty.
Đó chính là phí tổn thất tỉnh thần mà
nhà họ Mai đã bồi thường.
“Ba, đây đúng là ức hϊế͙p͙ người khác
mà, số tiền này nhà họ Mai bồi thường cho
Lê Nguyên, bọn họ có quyền gì mà lấy đi
chứ?” Đoàn Hồng Thái sắp tức tới phát khóc.
——————–