Phó Thương Long không hổ là thủ lĩnh
của Nam Hồng Môn. Vừa rồi ông ta vẫn luôn
quan sát nên phát hiện một vài vấn đề. Thực
tế võ thuật thực sự đều là kỹ xảo giết người,
chứ không phải là để biểu diễn. Cao thủ của
Nam Hồng Môn đều tu luyện kỹ xảo giết
người, chiêu thức nào cũng nhắm vào mục
đích gây tổn thương người khác.
Nhưng ông ta phát hiện thủ đoạn của
Trung Phương càng thuần túy và hữu hiệu
hơn, không có chiêu thức rườm rà, mỗi chiêu
đều đầy sát khí. Kẻ trúng chiêu không chết
cũng bị thương.
Hơn nữa ông ta phát hiện chiêu thức của
Trung Phương đều mang tính thực chiến rất
mạnh. Chiêu thức của Trung Phương đều
được rèn giũa từ vô số lân thực chiến, chỉ
cần có chút kiến thức thì sẽ nhận thấy điểm
này. Mà phong cách sát phạt lưu loát như thế
này thì chỉ quân đội mới có. Phó Thương
Long lập tức nghĩ tới Dương Hạo Quân và
Trung Phương là cao thủ trong quân đội.
Ông ta vốn cho rằng Dương Hạo Quân và
Đoàn Lê Nguyên có quân đội bảo kê, chẳng
qua là nhờ chỗ dựa quân đội, nhưng không
nhờ chính cậu ta lại là người trong quân đội.
Nghe thấy đây là cao thủ trong quân đội,
đệ tử Nam Hồng Môn đều hít vào một hơi.
“Thật tinh mắt!” Trung Phương kinh ngạc
nói.
Biết suy đoán của mình là đúng, Phó
Thương Long lại khẩn trương. Thực lực
mạnh cỡ này thì phải có địa vị như thế nào
trong quân đội?
“Chẳng… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ thuộc phe
của tướng quân Vân Lang?” Phó Thương
Long run giọng hỏi. Ông ta đương nhiên biết
tướng quân Vân Lang đã rửa tay gác kiếm,
bây giờ đang ở Thiên Danh. Có cao thủ bậc
này xuất hiện, ông ta chỉ có thể nghĩ tới
người thuộc phe tướng quân Vân Lang.
Trung Phương cười nói: “Tướng quân,
ông ta đoán trúng hết kìa.”
“Đúng thế, ông đoán đúng rồi. Tôi chính
là Trung Phương, một trong năm chiến
vương dưới trướng của tướng quân Vân
Lang.”
“Cái gì???”
“Trời ơi! Sát thần chiến trường Trung
Phương!”
Đệ tử Nam Hồng Môn đều nổ tung.
Không ai không biết không ai không nghe
danh tiếng sát thần của Trung Phương, nhất
là sự tích cùng Phiêu Anh Đoàn tiêu diệt
Lang Quốc đã truyền khắp thể giới. Không ít
người ở Nam Hồng Môn đều sùng bái chiến
vương Trung Phương.
Nghe thấy thân phận của Trung Phương,
Phó Thương Long thất tha thất thểu, suýt
nữa ngã khuyu xuống đất. Ông ta thậm chí
muốn đi chết ngay bây giờ, không ngờ lại gặp
phải chiến vương Trung Phương. Vậy thì vị
này là…?
Nghĩ đến một sự thật đáng sợ, Phó
Thương Long hoảng sợ ngồi bệt xuống đất.
Ông ta thậm chí không dám nhìn vào mặt
Dương Hạo Quân.
“Vậy chắc các vị cũng đã đoán được
thân phận đại ca tôi, đúng, anh ấy chính là
——————–