Lạc Thiên Tín, Lý Tại Thạch và những
người khác lần lượt xuống xe, chạy đến trước
mặt Dương Hạo Quân, mỗi người họ đều
giống như những đứa trẻ làm sai việc gì,
thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Dương Hạo Quân liếc nhìn xung quanh,
anh nhìn Lý Tại Thạch
“Ông đến Việt Nam rồi sao?”
Dương Hạo Quân hỏi.
“Hả?”
Lý Tại Thạch sợ hãi.
Người này thực sự biết ông ta sao?
“Tôi biết ông, một vài thuộc hạ Hàn Quốc
đều là học trò của ông đúng chứ! Tổng giáo
quan của hàn trăm vạn quân Hàn Quốc!”
“Tại sao ông không yên ổn sống ở nơi đó,
chạy đến Việt Nam làm gì?”
Dương Hạo Quân đột nhiên nâng giọng,
Lý Tại Thạch sợ hãi khuyu xuống.
“Chiến thần Văn Lang, tôi sai rôi! Tôi sai
rôi! Không nên đặt chân đến biên giới Việt
Nam Tôi sai rôi…”
Lý Tại Thạch quỳ trêи mặt đất, liên tục
đập đầu.
Quần áo ông đã thấm ướt mồ hôi lạnh từ
lâu, đỉnh đầu lại càng nóng lên.
Không phải là do nóng, mà là bị dọa.
Toàn bộ các thành viên khác của Tập
đoàn Tam Tinh đều sững sờ!
Không ai có thể ngờ rằng một đại sư
taekwondo cấp quốc gia, lại bị dọa đến mức
sợ hãi như thế này!
Trung Phương ɭϊếʍ khóe miệng, hứng
thú nói: “Nghe nói ông là đệ nhất võ công
Taekwondo, ta muốn thử xem sao!”
“Chiến vương Trung Phương?”
Khi Lý Tại Thạch đoán ra người này là ai,
ông sợ đến nỗi mặt trở nên trắng bệt.
“Tôi không dám! Tại hạ không dám! Trên
đất Việt Nam này, tôi làm gì cũng không
dám…”
Lý Tại Thạch thật sự hối hận.
Quá hối hận!
Rõ ràng đã biết Việt Nam có Chiến thần
Văn Lang, tại sao lại đến cơ chứ?
“Vậy thì không được! Việt Nam không
phải là nơi mà ông nên đến, nếu muốn rời đi
thì đánh với ta một quyên!”
Trung Phương bước từng bước đến.
“Hãy nhớ lấy, chỉ cân người đánh với ta
một quyền nhưng không ngã xuống thì mới
được rời khỏi đây!”
Trung Phương nói thêm một câu.
Lý Tại Thạch hiểu ý anh ấy.
Với thân phận của ông, đặt chân đến Việt
Nam là một đường cụt.
Muốn sống sót thì phải dốc hết sức lực
để chịu đựng cú đấm này!
“Đánh đi!”
Lý Tại Thạch gầm lên, giẫm lên mặt đất
với một âm thanh vang âm.
——————–