Anh vội vàng nép vào cửa ra vào.
Sợ nhất cái gì thì cái đó đến? Nhất định là có người tìm tới rồi.
Dù cho anh có thoát được nơi này, cũng không có khả năng chạy ra khỏi Tinh Quốc.
Anh bị thương quá nặng.
'Ai vậy?" Dương Hạo Quân hỏi.
Đối phương không trả lời, mà yên tĩnh trở lại.
"Không ổn!" Dương Hạo Quân dựa vào cảm giác nhạy bén, vội vàng tránh né.
Rầm! Sau đột giây, cánh cửa bị đạp mở ra.
Răng rắc! Răng rắc! Đồng thời, toàn bộ cửa sổ cũng bị đánh tung.
Từng người áo đen từ bên ngoài xông vào.
Bọn họ bao quanh Dương Hạo Quân trong nháy mắt.
"Muốn chết à!" Dương Hạo Quân vừa định ra tay.
Phía đối diện liền lên tiếng.
"Nhất Vũ Kiên Vương đừng hiểu lầm, chúng tôi là người của môn phiệt Đông Thiên."
Người kia đột nhiên mở miệng nói.
"Hả? Môn phiệt Đông Thiên?" Dương Hạo Quân liên thấy kinh ngạc.
"Đúng vậy!" "Mặc dù môn phiệt Đông Thiên thuộc Lạc Việt, nhưng chúng tôi hoạt động rộng rãi ở vùng biển.
Khu vực biển của đảo Đông Ca và Tinh Quốc đều có liên quan tới chúng tôi.
Thậm chỉ có thể nói là gân hải vực có chuyện lớn nhỏ gì chúng tôi đều biết trước tiên ”
Người đứng đầu nói.
Dương Hạo Quân nghe Tây Thiên Vương nói trong bốn môn phiệt lớn thì mạnh nhất là môn phiệt Bắc An, sau đó là môn phiệt Đông Thiên.
Môn phiệt Đông Thiên có tính đặc thù là tất cả phạm vi hoạt động đều ở trên biển.
Bọn họ sinh sống trên các hòn đảo thân bí, ngay cả vệ tinh cũng không tìm thấy được.
Cho nên bọn họ rất mạnh.
Anh không ngờ tới lại được gặp người của môn phiệt Đông Thiên ở nơi này.
"Vì sao các người tới tìm tôi?" Dương Hạo Quân hỏi.
"Nhận được nhờ vả của một người quen cũ, từ lúc ngài chạy tới Tinh Quốc, chúng tôi đã chú ý tới ngài rồi!" "Nhất là khi ngài thoát khỏi núi Cửu Long, nhảy vào biển chạy trốn, chúng tôi một đường đi theo.
Ngài còn mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều, chúng tôi đuổi theo lâu như vậy mới tìm được nơi này.' Người kia nói.
- -------------------