Câu này vừa nói ra, toàn bộ đám người
cầu xin đã lui về.
“Hai người các người bị phạt mỗi người
mười roil Nếu còn nháo nữa thì đánh thêm!”
Chí Đông Phương lạnh lùng nói.
Ba mẹ Chí Nam Yên cũng không dám
làm loạn nữa.
Xử phạt Chí Nam Yên một cách tàn nhẫn
như vậy nhưng Chí Đông Phương lại không
cảm thấy một tia áy náy nào.
Dù là Chí Nam Yên bị đánh chết cũng
được.
Con gái thì thế nào chả được.
Chí Nam Yên chết rồi, lại chọn một đứa
khác đưa đi.
Nhưng nam thì không!
Mỗi người đều là bảo bối, ông ta không
muốn đưa đứa nào đi cả.
Đây cũng là tư tưởng trọng nam khinh nữ
đã ăn sâu vào tiêm thức của nhà họ Chí.
Cho dù đang ở thế kỷ này rồi!
Vẫn như cũ ăn sâu thấm nhuần như vậy!
“Đi ngay tới Hải Lâm đưa roi tới.
Chí Đông Phương ra lệnh.
Nếu là gia pháp thì nhất định phải dùng
roi tổ truyền của nhà họ Chí.
Chí Đông Phương cũng sẽ không nghe
thêm bất cứ lời gì.
“Ba, ông nội, giờ này Dương Hạo Quân đã
biết toàn bộ, chúng ta nên làm sao?”
Mọi người nghi ngờ hỏi.
“Nếu biết thì dễ làm rồi, trực tiếp bắt về!”
“Không phải nó có vợ sao? Tôi chắc chắn
sẽ chăm sóc cho vợ và gia đình trước của nó,
nó nhất định sẽ đồng ý.”
Chí Đông Phương lạnh lùng nói.
“Chờ xử gia pháp xong thì phái người bắt
nó tới.’
“Tất nhiên là các người đừng để cho nó
chạy!
Chí Duy cười nói: “Ông nội yên tâm đi,
cháu đã phái người theo dõi, nó chạy không
thoát được đâu.”
Dương Hạo Quân nhanh chóng biết việc
Chí Nam Yên bị xử phạt.
“Sáu mươi roi? Một cô gái làm sao chịu
được, không sợ đánh chết à?”
“Nhà họ Chí đúng là máu lạnh, đã thời
đại nào rồi còn dùng cái chế độ gia quy bảo
thủ như vậy? Đúng là nực cười!”
Dương Hạo Quân nổi giận nói.
“Có tôi ở đây, ai dám động tới Nam Yên!”
Dương Hạo Quân thực sự tức giận, trong
mắt tỏa ra từng tia lạnh.
Dọa mấy người Võ Sâm hoảng hốt.
Trong sảnh lớn của sơn trang Ngũ Hổ.
Chí Nam Yên và ba mẹ quỳ ở giữa.
Hai bên là đám tiểu bối nhà họ Chí, ai
cũng lạnh lùng nhìn, thái độ giễu cợt.
Chí Đông Phương ngồi trêи cao, uy
nghiêm thô bạo.
——————–