Trong đôi mắt của anh đều là sự bình tĩnh, trên người anh toát ra khí thế kinh người của kẻ mạnh.
Khí thế trên người anh thay đổi khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.
Dương Hạo Quân nhìn chằm chằm mọi người ở đây rồi nói: "Tôi chẳng quan tâm các người có bối cảnh như thế nào, mau ngoan ngoãn mà bó tay chịu trói, nếu không thì hai đứa con trai của ông cũng sẽ chết ở đây mà thôi!" Những gì anh nói khiến cho đám người kia vô cùng kinh ngạc, cũng khiến cho Thác Bạt Tôn Vạn vô cùng tức giận.
Lúc nào rôi mà một người bình thường còn dám khiêu khích một đám cường giả chí tôn? Vẫn là kẻ thù giết con của ông ta! "Giết" Thác Bạt Long Phong đã không nhịn được nữa rồi.
Anh ta đưa tay tát về phía Dương Hạo Quân, một chưởng này của anh ta có thể làm vỡ vụn cả một toàn núi lớn chứ đừng nói là gì là người bình thường.
Thứ Thác Bạt Long Phong tu luyện chính là lực lượng.
"Đùng!" Đột nhiên một giây sau có một tiếng động vang lên.
Mọi người nhìn thấy Dương Hạo Quân dùng một ngón tay chặn lại chưởng của Thác Bạt Long Phong.
Mà bàn tay của anh ta đã bị xuyên thủng, đã thế còn bay ra ngoài.
Thác Bạt Long Phong hộc máu, trong đôi mắt của anh ta tràn ngập sự kinh sợ.
Một ngón tay đánh bại cường giả chí tôn...
Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.
"Anh ta...
anh ta không phải là người bình thường, anh ta vẫn còn võ công!" Thác Bạt Tôn Vạn nói với vẻ hoảng sợ.
"Chúng ta đều đã bị lừa, anh ta mới là cường giả chân chính của Lạc Việt!" "Chết!" Thác Bạt Long Nguyên gào lên một tiếng rồi bay thẳng về phía Dương Hạo Quân.
Tốc độ của anh ta quá nhanh, nhanh đến nỗi chỉ còn lại tàn ảnh! Đây chính là tốc độ chung cực của cường giả chí tôn.
Không thể nào dùng lý niệm bình thường để giải thích được.
Thậm chí có thể so sánh với tốc độ của đạn.
Thác Bạt Long Nguyên xuất hiện ở đằng sau Dương Hạo Quân trong nháy mắt, cứ như là đi xuyên qua thời không vậy.
"Giết" Anh ta đưa tay chụp lấy đầu của Dương Hạo Quân, trong đầu anh ta đã tưởng tượng ra cảnh Dương Hạo Quân nổ tung như dưa hấu rồi.
Chỉ là nụ cười trên mặt anh ta rất nhanh đã biến mất.