Lữ Chiến vừa mới dứt lời thì vệ sĩ ở sau
lưng đột nhiên xông lên trước.
“Răng rắc!”
Anh ta giơ chân lên đá bảng hiệu của câu
lạc bộ Thiết Huyết thành hai nửa!
Người nhà họ Trương thấy vậy thì hãi
hùng khϊế͙p͙ vía!
Quá hung hăng càn quấy!
Ở tỉnh Kim Lan cho tới bây giờ chưa từng
có người dám khiêu khích Thạch Thanh Sơn
như vậy!
Cậu chủ Chiến này chỉ sợ là sẽ lật tung
trời Kim Lan!
Nhưng mà dựa vào thân phận và thực
lực của anh ta thì anh ta tuyệt đối có tư cách
này!
Bảng hiệu của câu lạc bộ Thiết Huyết bị
đá thành hai nửa gây nên động tĩnh lớn nên
thu hút rất nhiêu người đến đây.
“Rầm rầm…”
Hơn trăm người lao ra khỏi sàn đấm bốc
trong lòng đất bao vây xung quanh đám
người Lữ Chiến.
Người đàn ông cầm đầu lạnh lùng hỏi:
“Bảng hiệu là do các người làm hư sao?”
Lữ Chiến cười: “Là do tôi làm!”
‘Láo xược! Mày thật là to gan! Mày có
biết chỗ này là chỗ nào không?”
Đám người lập tức quát.
Họ không nghĩ ra vì sao lại có người dám
tới nơi này kiếm chuyện…
Lữ Chiến vuốt phật châu cười nói: “Biết!
Chẳng qua là tôi muốn đổi chủ mới cho nơi
này mà thôi!”
“Cái gì?”
Sau khi đám người nghe vậy thì nhao
nhao ngẩn người.
Đổi chủ cho nơi này sao?
Đây chẳng phải là nói muốn đuổi Thạch
Thanh Sơn đi sao?
Ai vậy chứ?
Ai mà lại ăn gan hùm mật gấu như vậy!
“Các anh em đánh ngã cái đám nói
khoác mà không biết ngượng này cho tôi!!!”
Người câm đầu vừa mới ra lệnh thì hơn
trăm người lao đến.
Trương Nhật và Trương Nghiệp Phi bị
dọa đến nỗi trốn ra đằng sau.
Phải biết rằng Lữ Chiến chỉ dẫn theo
mười hai người.
Họ có thể ứng phó nhiều với nhiều người
như vậy sao?
Huống chi Thạch Thanh Sơn còn có hơn
trăm cao thủ…
Nhìn thấy hơn trăm người xông tới vẻ
mặt Lữ Chiến trấn định không chớp mắt lấy
một cái.
Phía sau anh ta ngoại trừ hai cao thủ đeo
mặt nạ đen trắng thì mười vệ sĩ khác đều
nghênh chiến!
Một lúc sau đám người Trương Nghiệp
——————–