Ngô Thị Lan lắc đầu nói: “Nói cho cậu
biết! Lê Nguyên cũng đồng ý ly hôn! Con bé
không muốn tự nói cho cậu biết cho nên
không tới!”
“Đúng vậy, Lê Nguyên đồng ý! Nếu không
đồng ý thì làm sao lấy được giấy chứng nhận
ly hôn!”
Những người khác nhao nhao phụ họa
nói.
“Không, tôi không tin! Các người để cho
Lê Nguyên ra đây đích thân nói với tôi”
Hốc mắt Dương Hạo Quân đỏ lên.
“Dương Hạo Quân!!!”
Trương Văn Thống đột nhiên quát.
“Đừng cho rằng bọn tôi không biết tâm
tư của cậu, cậu không muốn ly hôn, muốn
cầu xin Lê Nguyên!”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng mong
gặp lại Lê Nguyên!”
Thái độ của Trương Văn Thống kiên
quyết.
“Đúng, không sail Có chúng tôi ở đây,
cậu đừng mong gặp được Lê Nguyên!”
Ngô Thị Lan cười.
“Bây giờ đã đưa giấy chứng nhận ly hôn
cho cậu rồi, cậu cũng biết chuyện rồi, rời đi
đi! Về sau đừng sỉ tâm vọng tưởng nữa, cậu
không voi nổ Lê Nguyên đâu!”
Trịnh Quốc Thắng vô tình nói.
Ngô Thị Lan nháy mắt ra hiệu.
Mai Hoàng Thanh đi lên, nhét cho Dương
Hạo Quân một tấm chỉ phiếu.
“Nhà họ Trịnh cũng không để cậu ly hôn
vô ích! Hai mươi tỷ này coi như là tiền đền bù
cho cậu!”
“Bùm!”
Dương Hạo Quân lại sửng sốt thêm lần
nữa.
Vốn dĩ anh cho rằng nhà họ Đoàn đã đủ
tuyệt tình.
Không ngờ rằng đến nhà họ Trịnh còn
tuyệt tình hơn.
Hai mươi tỷ mua cuộc hôn nhân của anh
với Lê Nguyên?
Buồn cười!
Vô cùng buồn cười!
Nhìn thấy Dương Hạo Quân sửng sốt,
Mai Hoàng Thanh còn cho là anh đang giả
VỜ.
“Đừng có mà giả bột Cầm đi, hai mươi tỷ
này đủ cho cậu sinh hoạt đây đủ cả một đời!”
Mai Hoàng Thanh nhét tấm chỉ phiếu
vào trong tay Dương Hạo Quân.
Nhìn thấy Dương Hạo Quân nhận chi
phiếu, tất cả mọi người đều cười.
Quả nhiên chỉ là một kẻ thô tục.
Vì hai mươi tỷ mà thỏa hiệp.
“Tôi đã nói cậu ta không xứng với Lê
Nguyên rồi mài
Trương Văn Thống cười lạnh nói.
Mai Châu Anh và Trịnh Văn Viễn nhìn
cảnh tượng trước mặt thì đều ngớ người.
Người nhà họ Trịnh đang làm cái quân
què gì vậy?
Vậy mà muốn Dương Hạo Quân và Đoàn
Lê Nguyên ly hôn?
Bọn họ không biết bọn họ bỏ qua cái gì
sao?
Não bọn họ toàn cứt à?
Dương Hạo Quân làm nhiều thứ như vậy,
chẳng lẽ bọn họ không phát hiện ra chú xíu
nào sao?
Không có anh, nhà họ Trịnh đã sớm bị
diệt rồi!
Bọn họ sao có thể hồ đồ như vậy chứ!
Trịnh Văn Viễn và Mai Châu Anh gấp đến
độ muốn khóc.
——————–