“Nói đi nào? Các người muốn có phần thưởng gì?”
Hoàng đế Tây Đường hỏi mọi người.
Cả hai nhà Đoàn Trịnh đều rất vui vì món quà đã rất có ích.
Bà cụ cũng rất vui mừng.
Đoàn Văn Chấn và Ngô Thị Lan nhìn nhau rồi nói: “Đường Lão, chúng tôi không có gì yêu câu! Chỉ mong nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh sau này có thể trở thành người của môn phiệt Tây Đường! Đời con cháu sau này của chúng tôi cũng sẽ trung thanh với môn phiệt Tây Đường và tuân theo mệnh lệnh của ngài!”
Đây là nguyện vọng lớn nhất của cả hai nhà.
Nếu như thành công thì hai nhà Đoàn Trịnh cuối cùng cũng phất lên rồi.
Họ đã trở thành người của môn phiệt Tây Đường rồi.
Hoàng để Tây Đường trả lời nhanh gọn: “Được, chuyện nhỏ này ta đồng ý! Từ nay các người sẽ trở thành người của môn phiệt Tây Đường.”
“Người đâu, mau thông báo tin tức này ra bên ngoài!" “Thật sao? Cám ơn Đường Lão!”
“Hai nhà Đoàn Trịnh nguyện vì môn phiệt Tây Đường vào sinh ra tử, không lời oán trách!”
Hai nhà Đoàn Trịnh quỳ rạp xuống đất và cảm tạ Hoàng để Tây Đường.
Mơ ước cả đời của mấy người lớn tuổi cuối cùng cũng đã thành hiện thực rồi.
Đưa dòng họ của họ lên đỉnh cao nhất.
Sự cố gắng không hề uổng công...
Nhưng lúc này Hoàng An Nhiên lại tiến lên phía trước kéo tay Hoàng đế Tây Đường.
“Sao thế An Nhiên?”
Hoàng để Tây Đường hỏi.
“Ông nội, chuyện này chớ vội quyết định Sớm...hãy suy nghĩ thêm đi ạ..
“ Hoàng An Nhiên khuyên nhủ.
Hoàng đế Tây Đường tức giận nói: “Sao thế? Chuyện nhỏ thế ta cũng không thể tự quyết định sao?”
Hoàng An Nhiên gấp gáp nói: “Ông nội, ông quên mất tình hình hiện tại của môn phiệt Tây Đường rồi sao?”
“Đùng!”
Hoàng để Tây Đường như bừng tỉnh và run người một cái.
Đúng rồi! Người đưa ra quyết định ở môn phiệt Tây Đường bây giờ không phải là ông ta.
Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ thôi nhưng chắc chắn cũng phải nói cho anh ta biết.
Hoàng đế Tây Đường vỗ đầu một cái và kinh ngạc nói: “Ta quên mất chuyện này!”
“Khoan đã, khoan đưa tin tức này ra bên ngoài! Về việc các người muốn gia nhập môn phiệt Tây Đường cần phải bàn bạc lại đã!”
- -------------------