Vì không để bị quấy rầy, Dương Hạo Quân đã đuổi bảy vị tà thần đi.
Một mình anh ở trong sơn trang.
Đọc sách cổ chỉ để tìm cách cứu Đoàn Lê Nguyên.
Nhưng đến nửa đêm, Dương Hạo Quân nhận ra có sự dao động.
Một tên Hai tên Ba tên...
Ngày càng có nhiều cường giả xuất hiện trong sơn trang và không ngừng tăng lên.
Đây là điều mà Dương Hạo Quân không thể ngờ tới.
Bây giờ vẫn còn có người đến tìm anh gây chuyện sao? Đến Thiên Sách Phủ cũng không dám! "Bùm!" "Răng rắc!" "Bùml!" " Răng rắc!" Từ bên ngoài tràn vào vô số cao thủ, trực tiếp tiến thẳng đến giết Dương Hạo Quân.
Từng thanh đao của võ sĩ lóe lên ánh sáng chói loá, hào quang sáng rực khủng khiếp, đan vào nhau thành lưới.
Dôn Dương Hạo Quân vào đường chết! “Võ sĩ Đông Đảo?”
Dương Hạo Quân tự lẩm bẩm.
Dù tất cả những người này đều mặc đồ đen, thì họ đều là cường giả trong Thất Trọng Thiên, còn là hợp lực để tấn công.
Kinh khủng như vậy! “Đáng chết!!!”
Dương Hạo Quân thét lên, sức mạnh vô song không ai địch nổi được bộc phát ra khỏi cơ thể.
"Răng rắc!" "Răng rắc!" Những thanh kiếm trong tay Võ sĩ Đông Đảo gãy tan tành.
“Bụp!" “Bụp!”
Bọn họ từng người từng người bay ra ngoài.
Đây là một sức mạnh mà bọn họ chưa từng gặp trước đây.
Thật mạnh! Nhiều cao thủ bên ngoài trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
Nhưng họ đều không sợi Lần này tới đều là tử sĩ! Bọn họ đều chưa từng nghĩ tới sẽ sống sót trở về! Có thể khiến hắn bị trọng thương thì bị trọng thương.
Không thể trọng thương thì ít nhất phải tổn thương.
Cho dù không tổn thương, thì ít nhất cũng phải tiêu hao...
Tất cả các cao thủ đều ôm ý nghĩa này mà đến! Dương Hạo Quân ra khỏi gian phòng, nhìn thấy trong sân đứng rất nhiều người.
Trên nóc nhà và quanh tường có rất nhiều cao thủ...
Không thấp hơn Thất Trọng Thiên...
Bát Trọng Thiên có thể so sánh với Thiên Địa Bảng của Lạc Việt, cái gì cân có đều có.
Ngoài các võ sĩ Đông Đảo còn có những kẻ siêu năng và cường giả biến dị.