“Nhà họ Trịnh của tôi có người kiệt xuất rồi!”
Các ông anh chú bác của Trịnh Văn Viễn
vô cùng kϊƈɦ động, cũng sắp rơm rớm nước
mắt.
Trịnh Hiệp Phong, Trịnh Phát Vỹ cùng
những người trẻ tuổi khác, tương đối thân với
Trịnh Văn Viễn, cũng thật lòng cảm thấy
phấn khởi.
Mọi người đều trầm trô, khiến bầu không
khí nóng lên.
Bởi vì đó là lời nhận xét của đại tá lữ
đoàn Khải Hoàng!
Rất có quyền uy!
Ông cụ và bà cụ càng thêm kiêu hãnh,
cũng quên mất chuyện Dương Hạo Quân
tặng rượu và thuốc lá trước đó.
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên rất
khó chịu.
Vốn dĩ nhân vật chính là họ mà.
Người được bà cụ yêu thích nhất là họ mà!
Nhưng còn chưa làm ấm ghế, thì nhân
vật chính là đổi người rồi.
Lâm Chí Viễn – trưởng đội đặc cảnh cười
nói: “Tôi đã nghe về Trịnh Văn Viễn từ lâu,
chưa ba mươi tuổi đã sắp thăng lên vị trí phó
đội đặc cảnh! Cực kỳ có triển vọng!”
Trịnh Văn Viễn cũng rất kϊƈɦ động.
Tuy anh ta bịa chuyện, nhưng lại nhận
được sự công nhận của đại tá Tô Hoàng
Long và đại tá Lâm Chí Viễn!
“Đại tá Long, đại tá Viễn, ba vị thượng tá, mời!”
Ông bà cụ nhiệt tình đón tiếp họ.
Chỉ có điều, Tô Hoàng Long đã từ chối:
“Thưa cụ nhà, chúng tôi chỉ đến đây nói lời
chúc mừng! Hiện tại chúng tôi phải đi rồi!”
Vẻ mặt bà cụ chợt ngạc nhiên: “Chẳng lẽ
đại tá Tô Hoàng Long còn có việc gì gấp sao?”
“Đúng! Lát nữa đây, bộ phận bên tôi có
một đại tướng muốn kiểm tra quân đoàn do
tôi dẫn dắt, tôi phải quay về chuẩn bị.”
Tô Hoàng Long nói.
Lâm Chí Viễn gật đầu: “Đúng đó cụ nhà,
ngay cả đội đặc chiến của tôi cũng sẽ bị
giám sát, chúng tôi phải chuẩn bị rồi.”
——————–