“Chắc không đến nỗi vậy đâu? Chẳng
phải chỉ chuẩn bị quà mừng thôi sao? Không
đến nỗi phải trốn chứ?”
“Đúng thế, bà cụ còn chưa xem quà của cậu ta mà?”
Mọi người cười giễu, nói.
“Ai nói tôi chưa chuẩn bị quà mừng?”
Lúc này, một giọng nói truyền tới, giống
như tiếng sấm, làm chấn động buổi tiệc.
Mọi người nhìn vê hướng phát ra giọng nói.
Thấy Dương Hạo Quân đứng ở cửa sảnh lớn.
Miệng anh ngậm một điếu thuốc, trong
tay cầm hai túi nhựa màu đen, dáng vẻ lười nhác.
Sau khi bà cụ và ông cụ nhìn thấy, nét
mặt lộ vẻ chán ghét.
Tác phong của họ rất nghiêm chỉnh.
Những người có dáng vẻ cợt nhả như
Dương Hạo Quân, họ cảm thấy rất đáng ghét.
Rôi họ lại nhìn hai cái túi nhựa màu đen
trong tay anh, vừa nhìn thì biết là để đựng rau
cải ở chợ, bên trong loại túi này thì có quà gì
hay ho cơ chứ?
“Ha ha ha, nhìn hai cái túi này, buôn cười chết được!”
“Bên trong chắc không phải đựng cả
đống rau cải hoặc bánh bao không nhân chứ?”
Nhìn hai cái túi nhựa, mọi người đều phá
lên cười đến mức đau cả bụng.
Trong một buổi tiệc thế này, mà lại dùng
loại túi đó để đựng quà.
Chuyện này tuyệt đối là đang sỉ nhục bà cụ!
“Dương Hạo Quân cậu làm cái gì đấy?
Không cần cậu tặng quà đâu!”
Lo sợ Dương Hạo Quân gây chuyện,
Trịnh Nhã Uyên và Đoàn Hồng Thái muốn
chạy ra ngăn cản Dương Hạo Quân.
Vốn dĩ họ đã rất mất mặt rồi.
Dương Hạo Quân lại còn gây thêm
chuyện xấu hổ.
Họ chỉ có đường chết mà thôi.
“Hai người cứ ngồi yên đó!”
——————–