Rất nhiều người đều gật đầu: “Đúng, không sai! Nếu như Thiên Kiếm mà rơi trong tay tên điên Dương Thanh Điền kia! Bỏ qua việc vinh quang và ô nhục của quốc gia, Thiên Đạo ở trong tay hạng người như Dương Thanh Điền thì sẽ là một mối đe dọa lớn!”
“Đúng, mười thể lực lớn nhất của Lạc Việt nhìn có vẻ sẽ hợp tác với chúng ta, nhưng trên thực tế thì ai nấy trong lòng đều có ý đồ xấu! Thiên Kiếm rơi vào tay của đám người đó, chính là tai họa vô tận! Thậm chí đến chúng ta cũng không chắc có thể ngăn lại được!”
Thần tướng Đầu Ngựa của Thiên Sách Phủ nói: “Đúng! Nói trắng Thiên Kiếm là vừa chính vừa tà! Ở trong tay người nào đó nó chính là thần khí bảo vệ bách tính! Nhưng rơi vào tay của đám người Dương Thanh Điền thì nó chính là một tà khí khiến mọi người rơi vào cảnh khốn khổ lầm than!”.
Những vị thần khác cũng nói: “Nhưng chính tà nên định nghĩa ra sao? Chúng ta cũng không biết! Có lẽ sau khi Dương Thanh Điền lấy được không phải là họa, mà là phúc. Những thứ này chẳng ai biết được!”
“Những nguy hiểm thì chắc chắn có tồn tại! Nhưng chúng ta không biết được nguy hiểm sẽ đến từ đâu! Chúng ta chỉ có thể ngăn chặn hết tất cả ngay từ đầu!”
Thiếu soái Thiên Sách liếc mắt nhìn hết tất cả mọi người, phụ họa nói: “Cách tốt nhất để ngăn chặn mọi thứ chính là đem Thiên Kiếm khống chế trong tay chúng ta! Đây mới là cách đúng nhất!”
Bốn vị đại thần lần lượt nói: “Đúng! Vì để ngăn chặn mối nguy hiểm này! Chúng ta đem Thiên Kiếm khổng chế dưới tay mình là cách tốt nhất!”
Đám người Nam Phương, Tây Phương và Sát Thần Bố Y đều sững sờ.
Rõ ràng là Thiếu soái Thiên Sách muốn lấy Thiên Kiếm về cho chính mình, nhưng lại nói một cách rất quang minh chính đại như vậy.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Thiên Kiếm nếu như rơi vào trong tay Thiếu soái Thiên Sách cũng không tệ.
ít nhất Thiếu soái Thiên Sách có được Thiên Kiếm cũng sẽ không tạo thành tai họa gì, thậm chí còn có thể bảo vệ Lạc Việt.
Vậy nên bọn họ cũng không nói gì hết. Ủng hộ Thiếu soái Thiên Sách lấy được Thiên Kiểm!
“Nhưng thiếu soái! Lần này có rất nhiều thể lực cướp đoạt Thiên Kiếm, đặc biệt là cao thủ nhiều như mây! Chúng ta thực sự có thể sao?”
Nam Phương hỏi.
“Đúng, không nói đến những thế lực bên ngoài quốc gia, chỉ nói mỗi Dương Thanh Điền thôi đã rất khó đối phó rồi! Chúng ta cũng không nắm chắc!”
Tây Phương nói ra một vấn đề then chốt. Hầu hết các cường giả đều thở dài.
Đúng!
Thực sự không nắm chắc! Đặc biệt là Dương Thanh Điền đã từng đánh qua một trận với Thiếu soái Thiên Sách! Chẳng hề để Thiên Sách Phủ vào trong mắt.
Càng đừng nói đến những thế lực khác nhiều như vậy.
Thậm chí có cả những tên khủng bố ẩn mình cũng đều đến đây.
Như vậy thì càng không nắm chắc được hơn.
Không phải nói muốn nắm được Thiên Kiếm là có thể nắm được!
Phải có thực lực mới được! Đối với nghi vấn của mọi người, Thiếu soái Thiên Sách và bốn vị đại thần khác đều cười một cách thần bí.
“Có lẽ mọi người vẫn chưa biết, thực ra ba năm trước, thiếu soái nhận nhiệm vụ lúc đang đối mặt với nguy hiểm, từ trạng thái bế quan rời khỏi núi! Mà trước đó ngài vẫn luôn ở một nơi nào đó bế quan tu luyện!”
Những người khác hiểu rõ rồi. Nam Phương rất nhanh đã phản ứng lại: “Không lẽ nào chính là nơi đó?”
Thiếu soái Thiên Sách cười gật đầu: “Ừ, trước kia ta vẫn luôn ở nơi đó bế quan! Có điều lúc đó ta không hề phát hiện ra Thiên Kiểm ở nơi này! Nhưng có lẽ ta nên nhận được sự bồi dưỡng của Thiên Kiếm!”.
“Nơi này là cha mẹ, cũng chính là Thiên Sách thần soái đưa chúng ta đến đây bế quan! Chắc ngài ấy. cũng biết được Thiên Kiểm đang ở đây! Có lẽ là bởi vì không muốn làm dấy lên nổi loạn, cho nên mới không nói cho tôi!”
"Có lẽ là lúc ta xuất quan, khiến nơi này thay đổi, khiến cho đội ngũ khai thác tài nguyên phát hiện ra sự tồn tại của Thiên Kiếm!”
“Hóa ra là vậy!”
Lúc này mọi người mới hiểu rõ câu chuyện.
Thiếu soái Thiên