Vua Cờ Bạc bất chợt cười to ra tiếng.
Mấy người Hà Công Đường cũng nhốn nháo
lộ ra gương mặt tươi cười.
“Tôi còn tưởng rằng cậu chính là truyền nhân
hai người nhà của người kia, thế mà lại không
quen không biết!”
Hà Công Đường cười nói.
Sao mà Dương Hạo Quân không hiểu rõ ý tứ
của họ cơ chứ.
Ngay từ đầu, lúc anh nói ra Bán Tiên Bán Quy,
nhóm người Vua Cờ Bạc đã cho rằng mình có
quan hệ với Bán Tiên Bán Quỷ rồi.
v
Từ đó mới e ngại hơn. Họ sợ hãi mục đích của
anh tới là cứu người hay báo thù.
Bây giờ khi đã biết rõ mình muốn tìm Bán Tiên
Bán Quỷ để ra tay thì họ hoàn toàn không còn sợ
gì.
Giết là được rôi!
Chuyện Bán Tiên Bán Quỷ bị dòng họ Vua Cờ
Bạc giam giữ tuyệt đối không thể truyền ra bên
ngoài..
Cho nên, Dương Hạo Quân đã định là phải
chết.
Vua Cờ Bạc vừa muốn hạ lệnh giết Dương
Hạo Quân, nhưng anh đã vượt lên nói trước: “Tôi
khuyên các người nên ngoan ngoãn giao người ra
đây, đừng ép tôi phải tự mình ra tay!”
Vì vợ mình, Dương Hạo Quân mặc kệ cái gì
gọi là khó khăn trắc trở gì, dù có gì xảy ra thì anh
cũng sẽ ra tay.
“Hửm?”
Lời nói này của Dương Hạo Quân khiến cho
mọi người đều sững sờ.
Có khi nào, dòng họ Vua Cờ Bạc bị người ta
uy hiếp cơ chứ?
“Thăng nhóc chất tiệt, ngược lại cậu cũng có
dũng khí lắm đó! Lại còn dám uy hiếp cả chúng
tôi!”
“Vậy tôi sẽ phải nói chắc chắn lại cho cậu
biết! Ông ta, tôi sẽ không giao ra đâu! Cậu nên bỏ
ngay cái suy nghĩ này của mình đi! Nhìn cậu cũng
có mấy phân sức mạnh, nếu cậu quỳ xuống dập
đầu nhận sai, tôi sẽ xem xét lại mà tha cho cậu
một mạng.”
Vụa Cờ Bạc nói.
Cũng không phải ông ta có lòng tốt gì chỉ là
những người đã tồn tại như ông ta rồi thì lợi ích là
trên hết, tính mạng con người không tính là cái gì
cả.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, ông ta đang
ăn chay niệm Phật.
Ông ta có một người bạn là thầy tu nói với
ông ta là đừng nên để bản thân vấy máu vào
những ngày gần đây.
Căn cứ vào cái này, Vua Cờ Bạc mới có thể
tha cho Dương Hạo Quân một con đường sống.
Nếu không với việc Dương Hạo Quân biết một
bí mật lớn như vậy, tất nhiên anh phải chết là điều
không thể nghi ngờ.
“Anh vẫn còn đang chờ cái gì? Ông nội của tôi
đã tốt bụng như vậy, tha cho anh con đường
sống! Anh còn không mau quỳ xuống dập đầu xin