Trịnh Quốc Thắng lắc đầu: “Quên đi, hiện
tại cậu ta không liên quan gì đến chúng tai
Cứ mặc cậu ta đi!”
“Đúng, nếu bà nội đi tìm anh ta thì ngược
lại sẽ bị nhờ vả nữa.”
Sau khi mọi người thuyết phục, lúc này
Ngô Thị Lan mới bỏ cuộc.
Ngô Thị Lan nói với Đoàn Lê Nguyên:
“Tuy rằng phí mười triệu, nhưng để cháu thấy
rõ bộ mặt thật của một người, bà cảm thấy
cũng xứng đáng.”
“Không, bà ơi, nhân phẩm của Hạo Quân
không có vấn đề gì.”
Cô tin chắc Dương Hạo Quân sẽ vứt chỉ
phiếu vào thùng rác.
Chi phiếu thực sự có thể khiến người ta
vứt bỏ mặt mũi.
Đoàn Lê Nguyên đã cố gắng hết sức để
chứng minh rằng Dương Hạo Quân không
nói dối.
Trịnh Quốc Thắng nói: “Lê Nguyên, người
này từ nay không liên quan gì đến chúng ta.
Nhân phẩm nó thế nào chúng ta không
muốn biết.”
“Đúng vậy, cậu ta nói dối hay không cũng
không quan trọng!”
Những người khác cũng nói.
Mặc dù mọi người đều nói rằng họ không
quan tâm đến vấn đề này.
Nhưng mọi người luôn nói điều này để
chế giễu Dương Hạo Quân.
Đoàn Lê Nguyên rất bất đắc dĩ.
Đã ly hôn xong rồi.
Ngô Thị Lan muốn sắp xếp hôn lễ cho
Đoàn Lê Nguyên càng sớm càng tốt.
Lãy thực lực của Đoàn Lê Nguyên và bối
cảnh bây giờ của nhà họ Trịnh, chắc chắn
phải là rông trong biển người mới được.
“Hai người đừng lo lắng, tôi nhất định
phải sắp xếp cho Lê Nguyên một người
chồng chưa cưới địa vị cao quý, sau này các
người cứ chờ hưởng phúc là được.”
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên
không khỏi mơ ước đến những lời Ngô Thị
Lan nói.
Ngô Thị Lan lại mở một cuộc họp.
“Lê Nguyên à, ông bà ngoại đã đồng ý,
chỉ cần cháu ly hôn với Dương Hạo Quân.
Nhà họ Trịnh đầu tư bảy nghìn tỷ vào công ty
của cháu! Bà nói được thì làm được!”
Ngô Thị Lan nói.
Đoàn Lê Nguyên ngạc nhiên và vui
mừng: “Bà ơi, vậy thì quá tốt!”
“Còn nữa, cháu bên này có khó khăn gì
không? Nói cho bà ngoại biết.”
Ngô Thị Lan hỏi.
Đoàn Lê Nguyên do dự nói: “Bà ngoại,
thật sự có chút rắc rối…
“Cái gì?”
“Chúng cháu sắp mở thị trường điện tử ở
tỉnh Kim Lan nhưng chỗ bên này của cháu
không có ký túc xá, không có xưởng sản
xuất, đội kĩ thuật còn chưa hoàn thiện…”
Đoàn Lê Nguyên nói.
——————–