Dưới hàng trăm ánh mắt của các nhà quyên quý trên Đảo Kim Cương, Kẻ Hủy Diệt đấm một cú vào đầu Dương Hạo Quân.
“Phụt”
Máu tươi tung tóe.
“Đừng mà.”
Vẻ mặt Hà Dạ Tuyết gớm ghiếc.
“Đây...”
Vua Cờ Bạc ngẩn ra.
Cửu Châu Huyền Tôn ngẩn ra.
Tất cả những nhà quyên quý ở Đảo Kim Cương đều ngẩn ra.
Tình hình gì vậy? Người bị đánh tàn bạo là Dương Hạo Quân sao? Đó là người đứng thứ nhất trên Thiên Bảng đấy.
Anh ta vậy mà bị đánh bại rôi sao? Bại thảm như vậy? Vậy mà lại bị người khác đánh mà không hề có sức lực phản kháng lại.
Chuyện này sao có thể chứ? Nhưng mọi người cho dù không tin cũng phải tin bởi vì sự thật bày ra ở trước mắt.
Tất cả bọn họ đều nhìn thấy Dương Hạo Quân bị tàn bạo.
Đây chính là mục đích của Richard.
Lúc này, anh ta để Kẻ Hủy Diệt hủy bỏ bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài, vì muốn cả Đảo Kim Cương này nhìn thấy Dương Hạo Quân sụp đổ.
Để toàn bộ Lạc Việt, toàn bộ thế giới đều biết Dương Hạo Quân bị đánh chất.
Richard muốn giết người về mặt tinh thần.
Bởi vì bọn họ không biết toàn bộ quá trình chiến đấu, đám người Vua Cờ Bạc cho rằng Kẻ Hủy Diệt trước mắt đã đánh thương Dương Hạo Quân thành thế này.
Vậy anh ta phải đáng sợ thế nào chứ? “Bốp”
Lại một cú đấm, máu tươi tung tóe.
“Bốp bốp bốp”
Liên tiếp những cú đấm, khiến toàn thân Dương Hạo Quân bê bết máu.
Mọi người đều cảm thấy đau lòng.
Đặc biệt là Hà Dạ Tuyết không thể nói chuyện, trong mắt cô ta đều là nước mắt.
Cô ta đau lòng.
Cô ta tự trách.
Nếu như không phải là cô ta, thì sao Dương Hạo Quân sẽ đến bước đường này chứ.
Nhóm nhà quyền quý trên Đảo Kim Cương đều im lặng, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ở một góc xa, một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát một thứ.
Bán Tiên Bán Qủy.