Con Rể Giả Heo Ăn Hổ

Chương 67: Chương 67: Nguyên nhân




Trong phòng bệnh, Cung Thu Linh đã tỉnh lại, Hạ Minh Minh ở bên cạnh chăm sóc.

Hai mắt bà ta nhìn chằm chằm vào rèm cửa, trong đầu xuất hiện cảm giác có người ôm mình vội vàng chạy đi.

Là con rể mà bà ta luôn chướng mắt.

Cung Thu Linh nghĩ anh hận mình không thể chết đi mới đúng, không ngờ anh còn đưa bà ta tới bệnh viện.

Chuyện nhỏ này làm cho bà ta hơi áy náy.

Hạ Minh Minh kiểm tra bình truyền dịch: “Mẹ, anh rể cũng không phải không có ưu điểm nào, vẫn rất đáng tin.”

“Ví dụ như hôm nay, con và chị cả hoang mang lo sợ, anh ấy là người phản ứng nhanh nhất. Bác sĩ nói nếu đến chậm một chút thì không dám nghĩ đến hậu quả, mẹ sốt hơn bốn mươi độ!”

Cung Thu Linh nói: “Con không chán ghét cậu ta sao?”

“Đó là lần trước anh ấy xen vào việc người khác, nói với con chuyện Trần Bân đi tìm gái bao... Hiện tại con nghĩ lại không nhờ anh ấy thì con cũng không có cách nào nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Bân.”

“Đúng vậy, nếu con thật sự đi theo Trần Bân này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Cung Thu Linh nói xong thì thấy được bóng dáng chồng mình ở cửa. Sắc mặt trầm xuống, quay đầu dừng đề tài.

Hạ Minh Minh nhìn xung quanh thì thấy ba già đi vào, cô ta nháy mắt ra hiệu với chị cả, để lại không gian cho hai người.

Bầu không khí lập tức yên tĩnh.

Hạ Long Giang biết được vợ mình không sao thì thở phào. Ông ngồi ở đầu giường: “Còn có chỗ nào không thoải mái hay không!”

Cung Thu Linh chỉ cảm thấy không kiềm chế được nước mắt, cứng đầu nói: “Còn chưa chết đâu!”

Hạ Long Giang thở dài: “Chuyện đã như vậy, bà cần gì phải tự làm khổ mình.”

Cung Thu Linh quay đầu lại, ánh mắt thù hận nhìn người đàn ông đã kết hôn với mình suốt hai mươi sáu năm: “Hạ Long Giang, ông còn có mặt mũi nói sao. Ông đã quên lúc trước ông không xu dính túi, ai đã không lùi bước, bất chấp sự phản đối của gia đình kết hôn với ông. Vì giấc mơ kinh doanh của ông mà tôi đã vay mượn nhà mẹ đẻ mấy lần... Khi ông kinh doanh thất bại, khắp nơi đến đòi nợ. Mẹ con chúng tôi đã cùng ông vượt qua khó khăn...”

Hạ Long Giang bực bội: “Tôi biết, cũng chưa từng quên. Cho nên chỉ cần bà đồng ý ly hôn, tôi có thể không cần gì cả, toàn bộ để lại cho bà.”

Trong mắt Cung Thu Linh hiện lên sự kinh ngạc: “Ông quyết tâm muốn đi theo con hồ ly tinh kia.”

Hạ Long Giang không trả lời, gật đầu mạnh.

Cả người Cung Thu Linh lập tức mất hết sức lực, nước mắt tràn ra: “Lúc tôi còn trẻ, không biết có bao nhiêu người theo đuổi tôi, nhưng tôi lại bỏ qua tất cả mà chọn một người hai bàn tay trắng là ông. Hiện tại, ông muốn dùng hành động làm cho tôi biết mình đã mù sao?”

Một bên là vợ, một bên là người phụ nữ làm cho mình rung động.

Hạ Long Giang giãy giụa một chút, bỗng kiên quyết: “Thu Linh, tôi xin lỗi bà...”

Ánh mắt Cung Thu Linh hoàn toàn ảm đạm, im lặng.

Hơn nửa ngày, dường như bà ta dùng hết sức lực nói: “Tôi muốn gặp cô ta.”

Hạ Long Giang cười khổ.

Cung Thu Linh châm chọc: “Sao vậy, chúng ta vẫn chưa ly hôn mà ông đã bảo vệ cô ta như thế. Yên tâm, tôi sẽ không đánh nhau, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc người phụ nữ nào làm cho một người năm mươi tuổi như ông kích động như thế. Ngay cả mặt mũi cũng không cần.”

“Bà vẫn luôn mạnh mẽ như thế, từ khi kết hôn đến bây giờ, bà vẫn luôn đè ép người khác đến không thở nổi.”

Hạ Long Giang ổn định suy nghĩ, thay đổi đề tài nói: “Hình như gần đây bà luôn nhắm vào Hàn Đông, nếu bởi vì tôi thì hy vọng bà nể mặt con gái, đừng làm như vậy.”

Hạ Long Giang thấy bà ta không nói gì thì tiếp tục nói: “Hiện tại quan hệ của Hàn Đông và Hạ Mộng rất kém, chẳng lẽ bà muốn nhìn chuyện của chúng ta lại xảy ra trên người bọn nhỏ sao! Tôi biết hiện tại bà muốn Hạ Mộng ly hôn, cho nó và Khưu Ngọc Bình kia ở bên nhau. Nhưng bà có hiểu rõ Khưu Ngọc Bình hay không?”

“Lúc trước cậu ta theo Hạ Mộng tới nhà chúng ta, lần đầu tiên tôi tiếp xúc đã cảm thấy lòng dạ người này rất đen tối. Sau đó tôi chỉ lấy một chút tiền thử cậu ta, cậu ta không hề do dự lựa chọn tiền tài. Hơn nữa, gần đây tôi nhờ người đến Lâm An điều tra lịch sử làm giàu của Khưu Ngọc Bình, rất thú vị.”

Cung Thu Linh bản năng hỏi: “Lịch sử làm giàu gì?”

“Chính là quá trình gây dựng sự nghiệp, lúc đầu khi Khưu Ngọc Bình thành lập công ty thì có một quý nhân vô cùng quan trọng.”

“Ai.”

“Thường Diễm Hoa.”

Cung Thu Linh giật mình, bà ta đã nghe nói qua cái tên Thường Diễm Hoa.

Chủ tịch khách sạn Hoa Đình ở Lâm An, tiền tài chỉ là phụ, quan trọng là tác phong và cách làm người.

Bởi vì chồng mất sớm, mấy năm nay tin tức về đổi đàn ông còn nổi bật hơn thành tựu thương mại của bà ta. Ngay cả các nam diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí cũng là khách quen của khách sạn này, hoàn toàn xứng đáng với tên gọi doanh nhân nổi tiếng nhất trên mạng.

Hạ Long Giang nói: “Mấy năm trước, không biết Thường Diễm Hoa có mục đích gì đã đầu tư lớn vào công ty của Khưu Ngọc Bình. Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng chắc chắn không thể thiếu giao dịch nam nữ, nếu không thì vì sao cô ta lại coi trọng một người trẻ tuổi không hề bối cảnh chứ. Hơn nữa trước mắt trong công ty khoa học kỹ thuật Đông Thái của Khưu Ngọc Bình thì cổ đông lớn nhất vẫn là Thường Diễm Hoa.”

“Cho nên không phải tôi ép buộc cột Hàn Đông và Hạ Mộng lại với nhau, nếu hiện tại tôi cho phép hai đứa ly hôn thì không quá ba tháng, Hạ Mộng và Khưu Ngọc Bình sẽ phát triển đến mức không thể cứu vãn được. Nếu quan hệ của Khưu Ngọc Bình và Thường Diễm Hoa thật sự không tầm thường, vậy cậu ta có thể cho Hạ Mộng một tương lai tươi sáng sao? Người có nhân phẩm như thế, mấy năm trước tôi đã không đồng ý, hiện tại tôi vẫn kiên quyết phản đối.”

“Vậy Hàn Đông thì sao? Cậu ta xứng đôi Hạ Mộng sao. Cho dù không chọn Khưu Ngọc Bình, vì sao lại là cậu ta.”

Hạ Long Giang hơi nhíu mày: “Bà không hiểu, đánh giá nhân phẩm của cậu ta và Hàn Nhạc Sơn chỉ là phụ, quan trọng là trước đó Hàn Đông phát triển ở bộ đội rất thuận lợi. Hai mươi lăm tuổi đã lên cấp trung đoàn, bà có thể tưởng tượng được dưới tình huống có dựa vào quan hệ thì sao cậu ta làm được. Cho dù một người có nhiều năng lực thì ở trong bộ đội cũng chưa thể lên chức nhanh như thế, cho nên sau lưng cậu ta còn có mạng lưới quan hệ mà chúng ta không thấy được.”

“Khưu Ngọc Bình phá hủy khu phố cổ, vì sao lại không qua được ba con nhà họ Hàn. Không phải bởi vì đi ngang hoặc là đùa ác, mà là thành phố hay là tỉnh thì cấp trên cũng không thể cưỡng chế chuyện này, bà còn không nhìn thấu sao!!”

“Dù sao đi nữa, con gái không thích thì có lợi ích gì.”

“Không thích? Tôi thấy Hạ Mộng thích Hàn Đông nhưng lại không biết.”

“Nếu không hề có một chút cảm giác thì không ai có thể ép buộc hai đứa nó được, bao gồm cả người ba này. Hiện tại quan hệ của hai đứa không tốt bởi vì liên quan đến bà.”

“Hơn nữa, tôi vẫn không hiểu vì sao bà chán ghét Hàn Đông như vậy.”

Cung Thu Linh phản bác: “Tôi không chán ghét cậu ta, tôi vẫn luôn cho rằng Hạ Mộng chán ghét nên tôi muốn đứng về phía con gái mình mà thôi.”

Lúc này, Hạ Long Giang lại kéo đề tài đến ly hôn, hai người lại tranh cãi lần thứ hai.

Ở ngoài cửa nghe lén, Hạ Minh Minh nhìn về phía chị mình ngây ra như phỗng thì thấp giọng nói: “Chị... Chị không sao chứ!”

Hạ Mộng mờ mịt lắc đầu, trong đầu chỉ là những lời vừa nghe được.

Chẳng trách Hàn Đông nói cô ta đi tìm ba mình hỏi nhân phẩm của Khưu Ngọc Bình thế nào... Cô ta còn tưởng rằng Hàn Đông ghen tỵ nên vu oan.

Hiện tại xem ra không có lửa làm sao lại có khói, Khưu Ngọc Bình thật sự làm cho người ta nhìn với con mắt khác.

Không đúng, chắc chắn ba cố ý nói như vậy...

Cô ta phải tìm Khưu Ngọc Bình hỏi cho rõ ràng, hai năm trước có phải anh ta thật sự đã chọn tiền tài hay không, có phải anh ta có quan hệ không sạch sẽ với phú bà Thường Diễm Hoa như trong tin đồn hay không!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.