Con Rể Giả Heo Ăn Hổ

Chương 47: Chương 47: Văn bân




Hạ Mộng chưa từng thấy Hàn Đông có bộ dáng như thế này.

Cường thế, bá đạo, không chừa đường sống đồng thời còn gan to bằng trời.

Đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng anh, có lo lắng, có bối rối...

Cô đã quen từ trên cao nhìn xuống để sống chung với Hàn Đông nhưng đến tận bây giờ trong lòng mới phát hiện ra đối phương cũng có chỗ kiêu ngạo.

Chỉ chịu cúi đầu đối với nhà họ Hạ, chỉ chịu cúi đầu khi ở trước mặt cô.

Nhưng khi đối mặt với hoàn cảnh mà bất luận kẻ nào cũng phải kinh hồn táng đảm thì anh lại thờ ơ, coi cường quyền như không có gì.

Trong lúc nhất thời ngoại trừ Trịnh Văn Trác ra thì những người còn lại ít nhiều đều lén lút nói thầm với nhau, hai mặt nhìn nhau, tâm ý lùi bước tỏa ra.

Thật sự không phải lá gan của ai cũng nghĩa khí giống như Trịnh Văn Trác.

Trong lòng bàn tay Trịnh Văn Trác xuất ra mồ hôi, suy nghĩ lung tung.

Thầm nghĩ hôm nay không biết có thể bị đem đi xử bắn hay không, vậy thì không đáng giá, mình còn chưa kết hôn mà?

Sợ thì sợ nhưng anh ta vẫn bướng bỉnh không muốn rời đi.

Quan hệ giữa anh ta và Hàn Đông không phải là anh em mà còn hơn cả anh em.

Cùng nhau đi đánh nhau, cùng nhau trốn học, cùng nhau lớn lên, là loại giao tình mà dù có phải chết cũng không muốn bỏ lại đối phương.

Xung quanh dân cư bị đuổi tản ra đã tập hợp lại một chỗ, lo lắng nhìn xem, nghị luận ầm ĩ.

Cũng chỉ có Hàn Đông là đứng im tại chỗ, rõ ràng yếu thế nhưng trong lúc vô hình lại cho người ta một loại ảo giác cường thế tới cực điểm.

Lưu Kiến Dân vẫy vẫy tay, mấy người tiến lên áp sát Hàn Đông và Trịnh Văn Trác.

Hàn Đông ngẩng đầu, tránh thoát khỏi dễ như trở bàn tay: “Cục trưởng Lưu, lý do bắt người là cái gì đây?”

Lưu Kiến Dân sâu sắc cảm giác được người trẻ tuổi này quỷ dị, nhưng việc đến nước này đã không có đường lui: “Cậu tụ tập dân chúng nhiễu loạn trật tự công cộng, lý do này còn chưa đủ sao?”

Hàn Đông lãnh đạm nói: “Cục trưởng Lưu, đơn cử ví dụ không dễ nghe chút rằng ba của ông tự dưng bị người ta tùy ý sỉ nhục còn suýt nữa mất đi tính mạng, vậy ông còn có thể cân nhắc đối phương rốt cuộc là ai hay không?”

“Hôm nay, các người chấp hành công vụ không sai nhưng ông cứ nghĩ rằng trong đầu tất cả mọi người đều là bột nhão hay sao?”

Đối với Lưu Kiến Dân mà nói, hành động bắt bạc hôm nay chính là chuyện đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa.

Thế nhưng trong lòng từ đầu đến cuối luôn luôn cảm thấy không đúng.

Lực lượng. Không sai, chính là lực lượng.

Người trẻ tuổi gọi là Hàn Đông này khi nói chuyện khí độ hoàn toàn khác biệt với những người khác.

Người bình thường đầu tiên sẽ lẩm bẩm trước nhưng anh thật sự giống như hoàn toàn không có coi bọn họ ra gì.

“Chàng trai, bây giờ cậu nói cái gì cũng đều vô dụng, đi theo trở về cục trước, cụ thể thế nào tất nhiên chúng tôi sẽ điều tra cho ra lẽ.”

Hàn Đông nói: “Hôm nay tôi sẽ không đi.”

Lưu Kiến Dân dần dần sinh tức giận: “Đừng quá cuồng vọng tự đại.”

Hàn Đông không để ý tới ông ta nữa, đứng thẳng tại chỗ bất động.

Cực đoan cũng được, cái khác cũng được.

Giọng điệu này là hôm nay nhất định phải cược, anh thật sự không muốn để ba bởi vì mình mà phải chịu bất kỳ liên luỵ gì.

Còn nữa, đây cũng là con đường mà người đàn ông nhất định phải đi, nếu không cả đời này anh sẽ phải cúi đầu trước Khâu Ngọc Bình, đây là chuyện mà Hàn Đông không thể chấp nhận nhất.

Anh muốn nói cho Hạ Mộng, nói cho Khâu Ngọc Bình.

Tiền thật sự không thể đại diện cho tất cả.

Lo lắng trong lòng Lưu Kiến Dân càng ngày càng nhiều, tinh thần người trẻ tuổi kia chắc chắn không có vấn đề.

Đầu tiên là chỉ đích danh muốn gặp thị trưởng Vương, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khiến cho người ta mơ hồ cảm thấy bất an.

Càng quan trọng hơn nữa là Lưu Kiến Dân cảm thấy nếu như ông ta hạ lệnh cưỡng ép bắt người, người trẻ tuổi kia phản kháng sẽ khiến chuyện trở nên cực đoan.

Làm được chức vị giống như của ông ta thì suy nghĩ cùng khác biệt với người thường rồi.

Có lo lắng hơn nữa thì hôm nay bất kể thế nào ông ta cũng cho Hàn Đông thời gian để gọi viện binh. Cho đối phương một bậc thang cũng là cho mình một cái giảm xóc. Nhưng nếu như Hàn Đông không tìm được mối quan hệ nào tử tế vậy cũng không cần phải khách sáo nữa.

Người có quan hệ rộng không dễ động vào, rất khó xử lý nhưng xương cốt cứng rắn thì dễ làm hnhiều.

Những năm qua Lưu Kiến Dân đã gõ nát không ít xương cứng.

Cho nên tạm thời coi như là bình an vô sự.

Khoảng bốn mươi phút trôi qua, ánh nắng càng thêm ác liệt.

Ngay lúc Lưu Kiến Dân không kiên nhẫn nổi nữa thì một chiếc xe việt dã lớn của quân đội tiến đến, bên kia xe Đông Dương.

Tiếng xe rất to, mạnh mẽ đâm tới.

Két, xe dừng ở cách Lưu Kiến Dân không xa.

Một người đàn ông trẻ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, đầu đinh, nụ cười hơi tà mở cửa xe nhảy xuống dưới.

Người trẻ tuổi tên là Bì Văn Bân, sau khi xuống xe liếc nhìn bốn phía sau đó lập tức khóa chặt vào Hàn Đông.

Thái độ khoa trương ngạo mạn nhưng lúc nhìn thấy Hàn Đông lại hoàn toàn thu liễm lại. Bước nhanh đến trước mặt ôm một hồi: “Anh Đông, về Đông Dương cũng không chào hỏi một tiếng, quá không coi em là anh em rồi!”

Bì Văn Bân và Hàn Đông có quan hệ rất sâu.

Lúc trước ở giải thi đấu quốc tế Tử Kinh Hoa, vinh dự là một trong những lính đặc chủng nổi bật nhất, có sáu danh ngạch dự thi thì Bì Văn Bân là một người trong số đó, cùng lúc được phái đi lên Bắc Kinh tham gia tập huấn, anh ta là huấn luyện trưởng còn Hàn Đông là phó huấn luyện viên.

Cũng là duyên phận, anh ta và Hàn Đông tuổi tác gần tương đương, nói chuyện cũng tương đối hợp ý. Hơn nữa Bì Văn Bân rất bội phục Hàn Đông nên bình thường khi không có việc gì sẽ chủ động bắt chuyện, một tới hai đi, cũng trở thành bạn bè.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, thân phận của hai người không khác biệt lắm, Bì Văn Bân cũng tương đối coi trọng địa vị đặc thù của Hàn Đông ở trên Bắc Kinh cho nên sau khi nhận được điện thoại của Hàn Đông, Bì Văn Bân không nói hai lời dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, anh ta hiểu rõ tính cách Hàn Đông chưa từng tuỳ tiện cầu người, lần này sau khi đến, bất kể như thế nào, Hàn Đông nợ ân tình người khác sẽ không chạy được.

Hàn huyên khách sáo vài câu, Bì Văn Bân biết được Hàn Đông đã trở về, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi nói: “Anh Đông, thật sự đáng tiếc mà!”

Hàn Đông không muốn nhắc lại chuyện trong đội nên chỉ tùy ý kể lại qua loa chuyện đã xảy ra.

Bì Văn Bân nhíu mày: “Hả, bắt nạt người rồi mà còn dám bắt nạt đến cả anh Đông sao.”

Hàn Đông cân nhắc nói: “Giúp tôi cứu những người này ra, tiệc tối tôi mời cậu uống rượu.”

Bì Văn Bân không nói hai lời, quay người móc giấy chứng nhận ra đưa cho Lưu Kiến Dân: “Cục trưởng Lưu đúng không, anh Đông phạm vào tội gì ông nói lại cho một lần rồi chúng ta thảo luận kỹ lại một phen.”

Lưu Kiến Dân chần chờ nhận lấy nhìn lướt qua, lúc chú ý tới tên họ Bì Văn Bân ở phía trên bỗng nhiên giật mình rùng mình một cái.

Họ Bì cũng không có quá nhiều người, mà chính ông ta lúc đầu khi còn ở trong đội mấy năm ký ức đối với cái họ này vẫn còn mới mẻ.

Ông ta thử dò xét nói: “Bì đại nhân và cậu có quan hệ thế nào.”

Ánh mắt Bì Văn Bân nghiền ngẫm: “Bác cả của tôi!”

Có thể thấy được nụ cười của Lưu Kiến Dân vô cùng khó chịu: “Trước kia tôi còn là thuộc hạ của Bì đại nhân, thật thật trùng hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.