Con Rể

Chương 32: Chương 32: Chặn đường lui




Edit: MinnieKemi

Hứa Tắc phủ phục tại chỗ, khom người sát mặt đất, hai tay úp lại, mặt đất vừa khô vừa lạnh, có một ít bụi bặm bay lên làm cho người ta sặc sụa.

“Ha ha, hạ mình nhanh thật đấy! Đồ hèn!” Một tên trong đám cười chê Hứa Tắc hèn yếu, cười xong còn chê nàng thấp bé, vì thế tự đắc: “Tiết soái, tên hèn này hại Lưu Trấn tướng, nên trừng trị hắn một chút?”

Hứa Tắc không nhúc nhích.

Áo giáp chạm vào kêu loảng xoảng, chợt có một người xuống ngựa, tiến lên một bước, đứng trước mặt Hứa Tắc.

Hứa Tắc co người lại theo bản năng, răng nghiến chặt, cơn đau từ chỗ xương gãy trên mu bàn tay truyền tới..Lý Tư Đạo đạp lên tay nàng.

Lý Tư Đạo không quan tâm, nhìn xuống từ trên cao: “Trưng thu lương thực Cao Mật không phải rất suông sẻ à! Sao trông ngươi như tên tội phạm vậy, hay là sợ bị ông đây cướp mất, không thể báo cáo với tên bệnh hoạn kia ở Trường An?”

Tên bệnh hoạn trong miệng Lý Tư Đạo, chính là chỉ đương kim hoàng thượng sức khỏe suy nhược.

Hứa Tắc mở miệng nhả ra mấy chữ: “Bẩm Tiết sứ, chỉ là ta hoảng sợ…”

“Sợ cái rắm ấy, Huyện lệnh nhà ngươi không phải rất hăng hái sao! Đẩy người của ta đi, bản thân thì đắc ý lắm!?”

“Chuyện của Lưu trấn tướng, Hứa mỗ vì bị thế lực triều đình bức bách bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Nếu Tiết soái muốn trách cứ, ta nguyện chịu phạt.” Hứa Tắc vội đánh trống lảng.

“Còn về tô thuế, vẫn còn trong kho, Tiết soái cứ lấy tự nhiên.”

Lý Tư Đạo liếc nhìn nàng, bỗng nhấc chân ra, Hứa Tắc lúc này cảm thấy hai tay gần như tàn phế, nhưng vẫn cố kiềm chế, không la hét cũng không cầu xin tha thứ.

“Dẫn ông đây vào thành! Cho tướng sĩ của ta ăn no nê rồi nói tiếp!” Lý Tư Đạo không bình tĩnh nổi vội phóng lên ngựa, lúc này Hứa Tắc cố kiềm nén cơn đau trên hai tay tê dại, ra vẻ không có chuyện gì đứng lên, nhưng lưng lại khòm lại, không thẳng tắp như lúc đầu.

Nàng nhịn đau dẫn đám người Lý Tư Đạo tới công đường, nghe tin này một đám huyện quan huyện lại ra cửa đón chào. Mọi người rào rào quỳ rạp xuống đất, Lý Tư Đạo khó chịu phẩy tay ý bảo họ cút đi, nghênh ngang dẫn đám tướng lĩnh mưu sĩ chiếm lấy công đường huyện Cao Mật.

Quân Tri Thanh vây chặt công đường không để lọt một giọt nước, trông chừng quân Cao Mật sít sao, Hứa Tắc tưởng chừng đã vô kế khả thi. Chuẩn bị xong xuôi thức ăn, vất vả lắm nàng mới có thể chuồn ra, Lâm phó tướng nhìn thấy nàng vội vàng tới gần: “Minh phủ, thật sự phải đem hai tay dâng tô thuế cho lão ta? Chi bằng nghĩ diệu kế giết chết hắn đi!”

“Sau đó thì sao?” Quân Tri Thanh trùng trùng điệp điệp gần chục ngàn người, hơn nữa lại có kiêu tướng tọa trấn, Lý Tư Đạo mà chết, liệu bọn họ có từ bỏ ý đồ?”

“Nhưng!” Lâm phó tướng không cam tâm, hắn tình cờ nhìn xuống hai tay Hứa Tắc, hoảng sợ kêu: “Minh phủ!”

“Sưng một chút thôi, không có gì đáng ngại.” Vẻ mặt Hứa Tắc không thay đổi để tay ra sau lưng: “Nếu ta đoán không sai, Lý Tư Đạo không thể ở lại Cao Mật lâu.”

Phó tướng nhíu mày: “Dựa vào đâu ngài có thể khẳng định?”

“Lý Tư Đạo đưa người càn quét Mật châu, còn những nơi khác ở Tri Thanh thì sao?” Hứa Tắc liếc nhìn hắn: “Triều đình muốn tìm một cái cớ tiêu diệt hắn, cũng đã có sắp xếp từ lâu. Lần này chỉ cần hắn có động tĩnh, triều đình há có thể ngồi yên? Vả lại quân số Tri Thanh có hạn, tất sẽ có được có mất.” Nàng khẽ hít một hơi: “Tấn công tất phải cứu, nếu nơi khác có đánh nhau, hắn không thể ở lại đây bỏ mặt không quan tâm.”

Hai người đang trao đổi, Tiết huyện thừa chợt từ trong công đường đi ra, không khéo trông thấy. Hứa Tắc nhanh mắt nhìn thấy hắn, bèn nghiêm giọng căn dặn phó tướng: “Trông chừng lính của ngươi cho tốt! Nếu lại gây rối ta sẽ không tha cho ngươi!”

Mới đầu Phó tướng ngẩng ra, sau khi nhìn thấy Tiết huyện thừa mới chợt bừng tỉnh. Từ lâu hắn đã biết Tiết Lệnh Chi và phía Tri Thanh có quan hệ không bình thường, nếu bị người ngoài phát hiện hai người hắn đang bàn bạc về Lý Tư Đạo, hậu quả không tưởng tượng nổi.

Sắc mặt Tiết huyện thừa đăm chiêu nhìn về phía bên này một chút, rồi âm thầm chạy đi.

Hứa Tắc nhận ra sự khác thường của hắn, quả quyết nói: “Người này không thể để lại, phải bắt lấy hắn.”

Phó tướng nhướn mày khó hiểu: “Sau đó thì sao?”

“Trói trong phòng không cho hắn ra ngoài, nói với mọi người là hắn bị nhiễm bệnh không tiện ra ngoài.” Hứa Tắc nói xong, Tiết huyện thừa đã chạy mất dạng, Phó tướng cúi đầu ‘dạ’ một tiếng, đang định đuổi theo Tiết huyện thừa, thì bị Hứa Tắc gọi lại.

“Coi và chọn giúp ta 100 người, sẵn sàng đợi lệnh.”

Chân mày Phó tướng chau lại, tức thì hiểu được dụng ý của Hứa Tắc, vội vàng đáp một tiếng ‘dạ’, rồi gấp gáp đi bắt người.

–*–*–*–*–

Mặc dù Lý Tư Đạo thấy Hứa Tắc chướng mắt, nhưng dẫu sao nàng cũng hết sức phối hợp, lại thoải mái chắp tay dâng tô thuế từ việc trưng thu lương thực lên, không có bất cứ hành động đối nghịch nào. Trong mắt Lý Tư Đạo, nàng chỉ là một kẻ mọt sách dùng tiền cầu hòa, quả thật cũng bình thường thôi, không tạo thành đe dọa gì.

Ngày hôm đó Hứa Tắc hết sức phô trương thiết yến đãi rượu, nhìn bề ngoài thì đây chính là đang ra sức nịnh hót Lý Tư Đạo và bộ hạ của hắn.

Hoàng hôn dần buông xuống, Hứa Tắc trở về nhà tìm Thiên Anh khắp nơi, người hầu nói phu nhân đã đến chỗ Trần thiếu phủ, Hứa Tắc liền chạy tới phủ Trần Hướng, vất vả lắm mới tìm được Thiên Anh, kéo nàng ra cửa rồi mới dặn: “Đêm nay trong thành có lẽ không yên ổn, tối ngủ tỷ để ý một chút, nếu nghe thấy động tĩnh gì, thì trốn vào mật đạo, nhớ chưa?”

“Biết rồi.” Thiên Anh đáp, sau đó lấy ra một hộp thuốc mang theo bên mình, nâng tay Hứa Tắc lên thoa thuốc, nói: “Đúng là làm người ta đâu lòng! Ta muốn lột da tên súc sinh kia!”

“Sớm muộn gì cũng có người làm thôi.” Hứa Tắc vỗ vỗ vai nàng: “Cẩn thận.”

“Muội cũng vậy! Không nắm chắc thì đừng có làm, đeo cái bùa ta xin cho muội vào!”

Nhưng nàng còn chưa nói xong, Hứa Tắc đã đi nhanh ra cửa.

Trời lờ mờ tối, cuồng phong nổi lên bốn phía, ngoài trời trở lạnh.

Bên trong công đường là cảnh tượng ăn uống linh đình.

“Đồ hèn!” Đô chỉ huy sứ tự tiện chủ trương đặt biệt hiệu cho nàng: “Khá đấy! Đúng là có tiếng có miếng, Cao Mật vẫn là một huyện giàu có sung túc!”

Hứa Tắc nâng chén: “Quá khen.”

Lý Tư Đạo liếc nhìn Hứa Tắc, nói với Đô chỉ huy sứ: “Ngươi đã cảm thấy nói đây tốt đẹp như thế, vậy ngươi cứ canh giữ ở đây! Ngươi thấy thế nào?”

“Tiết soái có lệnh, đương nhiên ta không phản đối. Nào, ta kính Tiết soái một chung!” Dứt lời nâng chén một hơi cạn sạch, rất sảng khoái.

Nhưng đúng lúc này, lại chợt có tham binh tới báo. Lý Tư Đạo trợn mắt nhìn tham binh không kịp thở: “Gấp cái gì, nói rõ ràng!”

Tham binh hít sâu một hơi: “Quân Ngụy Bác [1] qua sông rồi, đánh thẳng vào Vận châu!”

[1] tên phương trấn, phía bắc Tri Thanh

“Nói láo! ** họ Hùng đã đi chưa? Không phải bảo hắn coi chừng lão lưu manh Hà Bắc kia sao!” Lý Tư Đạo vểnh râu trừng mắt: “Dương Cốc [2] cũng không thủ được?!

[2] một trong độ khẩu (bến đò) Hoàng Hà

Tham binh khóc nói: “Tiết soái, lưu manh Hà Bắc không phải là từ sông Dương Cốc qua, là từ Dương Lưu [3] mà!”

[3] một trong độ khẩu (bến đò) Hoàng Hà

“Muốn chết muốn chết đây mà, Vận châu không bỏ được, Vận châu vạn nhất bị chiếm, Thanh châu sứ phủ lâm nguy! Tiết soái! Việc này không thể chậm trễ, phải nhanh chóng cứu Vận châu mới được!” Một phán quan vội vàng đưa ra biện pháp.

“Gấp gáp cái gì!” Lý Tư Đạo quẳng ly bật dậy, nổi giận đùng đùng: “Tên lưu manh Hà Bắc phải chết, triều đình cũng thế, dám xuôi nam đánh lão tử!” Hắn chỉ Đô chỉ huy sứ ra lệnh: “Để lại mười tám người, những người còn lại nhanh chóng dẫn binh về phía tây cứu Vận châu!”

Đô chỉ huy sứ nói: “Đại soái! Quân của ta thì sao?”

Trước mắt điều Lý Tư Đạo quan tâm nào phải điểm này, hắn sốt ruột phất tay: “Để lại năm trăm cho ngươi có đủ không?”

Đô chỉ huy sứ bị cướp binh mặc dù rất bất mãn, nhưng căn bản Lý Tư Đạo không đếm xỉa tới hắn, vô cùng lo lắng vội đi ra ngoài. Đô chỉ huy sứ vội vàng đứng dậy đuổi theo, còn Hứa Tắc đang ngồi ở chỗ trong cùng thì nhanh chóng ra hiệu bằng mắt với Phó tướng.

Bọn họ có được tình báo sớm hơn Lý Tư Đạo gần một ngày, Hứa Tắc đoán rằng đêm nay Lý Tư Đạo nhất định phải đi, liền cùng Phó tướng lên kế hoạch, định bụng chờ Lý Tư Đạo vừa đi thì liền đóng cửa đánh chó.

Thật vất vả mới đuổi Lưu Sĩ Trung, nàng không thể nào để thế lực Tri Thanh lại nổi lên ở chỗ này. Bất luận Lý Tư Đạo để người nào ở lại trấn thủ Cao Mật, nàng cứ diệt trừ trước, bởi vì càng kéo dài chỉ càng khó động thủ.

Hứa Tắc dắt một đám huyện quan huyện lại cung kính tiễn đưa Lý Tư Đạo và bộ hạ của hắn ra khỏi thành, đợi bọn họ đi chừng một dặm đường, lúc này mới đóng cổng thành, cho mọi người ai về nhà nấy.

Để lại Đô chỉ huy sứ Cao Mật vô cùng bực bội đứng chửi một hồi, thoáng nhìn thấy Hứa Tắc lại nói: “Đồ hèn! Đi uống rượu với ta!”

Hứa Tắc rất bình tĩnh.

Lâm Phó tướng bên cạnh lại chau mày: Hứa Tắc là chỉ huy của kế hoạch đêm nay, không thể bị bắt đi uống rượu! Vả lại nếu động thủ thật, vạn nhất ngộ thương thì làm thế nào cho phải?

Hắn vội nói: “Đô chỉ huy hãy tha cho Minh phủ một con đường sống đi! Minh Phủ phu nhân lợi hại lắm, nhược bằng Minh phủ uống rượu quá nhiều sợ rằng sẽ…”

Đô chỉ huy sứ nghe thấy cười to, giọng nói lại rất lạnh lùng: “Phải vậy không? Thì ra tên hèn nhát này là một kẻ sợ vợ! Thảo nào lại lùn như thế ha ha ha!”

Hứa Tắc nhận ra trong giọng nói của hắn có vẻ đề phòng, liền liếc nhìn Lâm phó tướng.

Phó tướng lúc này mới nhận ra mình đã lắm lời ngược lại lại rước lấy hoài nghi.

“Chút rượu này thì nhằm nhò gì, đi tới doanh trại ta, ta mời ngươi uống!” Đô chỉ huy sứ túm lấy áo choàng của Hứa Tắc: “Đi thôi!”

Hứa Tắc bị kéo tới doanh trại, phó tướng đi sát theo phía sau, lại bị nàng trừng mắt một cái.

Nàng bắt chéo tay ra sau lưng, nhanh chóng ra hiệu bằng thủ ngữ với phó tướng.

Phó tướng lập tức bước chậm lại, chỉ thấy Hứa Tắc đã đi ra ngoài một quãng rất xa, lúc này mới lại đuổi theo.

Hứa Tắc vào doanh trại ngồi một lúc, mới uống một hai ly, bỗng nhiên đứng dậy: “Ta đi vệ sinh, Đô chỉ huy thứ lỗi.”

Đô chỉ huy sứ thờ ơ khoát tay: “Đi đi.”

Hứa Tắc ra khỏi doanh, giả vờ đi vệ sinh, nhưng phía sau có một bộ binh lại không nhanh không chậm theo sau, bộ binh này không dám theo quá gần nàng, lúc tới nhà xí thì càng không theo vào.

Phó tướng quả là đang chờ ở nhà xí, hắn vừa định mở miệng, Hứa Tắc đã chỉ chỉ ra bên ngoài.

Thời gian không dư giả, Hứa Tắc dùng thủ ngữ sắp xếp lại kế hoạch một lần nữa, cuối cùng đưa tay lên cổ vạch một đường, lại vỗ xuống một cái, sau khi phó tướng gật đầu, nàng nhanh chóng xoay người ra khỏi nhà xí, trở lại trong doanh tiếp tục uống rượu.

Đô chỉ huy sứ dĩ nhiên cũng để ý, mặc dù tửu lượng tốt nhưng cũng không uống nhiều, nói chuyện phét lác với Hứa Tắc, mắng tất tần tật đám lão thất phu trong triều.

Đang nói chuyện cao hứng, bên ngoài lại chợt có động tĩnh. Hứa Tắc đặt ly xuống, Đô chỉ huy sứ thì cầm lấy thanh kiếm trên bàn đứng bật dậy.

Hứa Tắc cũng đứng dậy theo ra bên ngoài, hai người cùng bên ngoài xem, dường như không có chuyện gì, nhưng thủ vệ lại không thấy đâu!

“Con m* nó có chuyện gì đây?” Đô chỉ huy sứ chửi mắng, lại vô thức liếc nhìn Hứa Tắc một cái.

Hứa Tắc nói: “Tự ý rời vị trí? Không phải là cũng đi uống trộm rượu đấy chứ?” Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài, Đô chỉ huy sứ cũng theo sau. Quả nhiên, hai thủ vệ đúng là mang theo mùi rượu đi về phía bên này.

Thủ vệ vừa nhìn thấy hai người, run rẩy quỳ xuống đất xin tha tội. Đô chỉ huy sứ tiến lên nhấc chân đạp mạnh hai cái: “Lần sau giết chết các ngươi!”

Ánh trăng mờ ảo, mọi thứ đều không rõ ràng.

Hứa Tắc nói: “Lần này Đô chỉ huy tha cho các ngươi, còn không mau quay về vị trí?”

Hai người kia vội đứng dậy, Hứa Tắc lại nói với Đô chỉ huy sứ: “Đô chỉ huy mời về nghỉ ngơi thôi.”

“Rượu còn chưa uống đã, nghỉ cái rắm.”

Hắn vừa nói vừa kéo áo choàng Hứa Tắc lôi nàng trở vào.

Hứa Tắc ngồi ổn định ở đối diện, nghe hắn chửi đông một câu chửi tây một câu, cũng không tùy tiện đáp lời, chỉ lặng lẽ uống rượu, trong lòng thì âm thầm tính toán thời gian.

Sắp tới lúc, nàng rốt cục dốc cạn rượu trong ly.

Lúc này, Đô chỉ Huy sứ đột nhiên rút kiếm chỉ về phía nàng.

–*–*–*–*–

Đêm đa khuya, bách tính Mật châu đã say giấc, đại quân tây chinh trên đường trở về chống đỡ Hà Nam đạo.

Một tướng lĩnh ngẩng đầu ngắm trăng, cười lắc đầu cảm thán: “Thật đúng là nhớ kiều thê và con nhỏ ở nhà quá, đáng tiếc không thể về nhà ngay được.” Nói rồi nghiêng đầu nhìn qua một tướng lĩnh khác đứng bên cạnh: “Thật đúng là đáng tiếc cho ngài, đêm thế này ngay cả một mĩ nữ cũng không có để nhớ, hửm!”

“Sao có thể, hiển nhiên là ta cũng có người để nhớ.”

“Thật không đấy?”

“Đúng vậy, ta không thể chờ được, lần đầu tiên cảm thấy Mật châu xa như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.