Con Rể

Chương 68: Chương 68: Diên Tư Khố




Edit: MinnieKemi

Thiên Anh được Hứa Tắc an ủi nhưng chưa thể thật an lòng, nàng nhìn Hứa Tắc vội vàng dắt lừa ra khỏi phủ, mới lấy lại tinh thần rẽ vào hành lang thì trông thấy Luyện Hội lúc này đang đứng đó.

Nàng hết hồn thụt lùi hai bước, một chân bước hụt làm nàng ngã xuống sân đình.

Luyện Hội vốn định đỡ lấy nàng, nhưng phản ứng quá chậm, tay hắn vươn ra khựng lại giữa không trung, không biết tiếp theo phải làm sao.

Thiên Anh bị trẹo chân rất đau, nàng ngước đầu lên nhìn Luyện Hội đang đứng trên bậc thang. Luyện Hội bị nàng nhìn chòng chọc nên ngượng ngùng rút tay lại, cẩn thận giải thích: “Hôm nay ta mời Hứa thị lang tới, không phải có ác ý.”

Hắn biết rồi, nhất định là hắn đã biết rồi.

Lòng nàng nóng như lửa đốt, nàng đúng là đồ ngốc, tại sao ngay cả chuyện như thế này mà cũng để lộ cho người ta biết? Lỡ như Luyện Hội nói ra, thì Tam lang đi đời nhà ma!

Nàng đang cúi đầu lại đột nhiên ngẩng lên, khẽ hạ giọng cầu xin: “Xin chàng làm như không biết chuyện này có được không? Xin chàng…”

Tư thế cúi mình của nàng thật đáng thương, làm cho Luyện Hội tiến thoái lưỡng nan, hắn lúng túng không biết phải làm sao.

Trước đây hắn từng có hoài nghi Hứa Tắc, vì thái độ của Vương Phu Nam đối với Hứa Tắc quá mức kì lạ, bản thân tên đó lại căm ghét chuyện đồng tính, không thể bỗng nhiên nảy sinh hảo cảm đối với nam nhân. Cho nên hắn nghi ngờ giới tính của Hứa Tắc. Hôm trước, từ miệng Thiên Anh biết được chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là xác nhận nghi ngờ của hắn mà thôi.

Hắn cũng có kinh ngạc như dự liệu, nhưng cũng không định vạch trần Hứa Tắc.

Thiên Anh thấy hắn không trả lời lại càng sốt ruột hơn. Nàng biết Luyện Hội là một tên lòng dạ sắt đá, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Luyện Hội tay chân vụng về, lúc Anh Nương khóc còn có thể dùng kẹo mạch nha để dỗ, nhưng trước mặt hắn là một cô gái đã trưởng thành, kẹo có còn hiệu quả không!…Huống chi bây giờ hắn cũng không có que kẹo nào ở đây.

Hắn nói vài lời an ủi một cách gượng ép, muốn nói với nàng hãy tin mình rằng mình cũng không có ý vạch trần Hứa Tắc, nhưng Thiên Anh đang khóc say sưa nên chẳng nghe lọt chữ nào.

Gió đêm lạnh lẽo, ánh đèn trên hành lang mờ ảo, vành tai Luyện Hội đều đỏ ửng.

Dù tiếp xúc với đủ hạng người trên quan trường, lẽ ra việc đối nhân xử thế phải hết sức khéo léo mới đúng, nhưng hắn lại không am hiểu chuyện nam nữ ở chung, đây quả thật là điểm yếu chí mạng của hắn.

Từ đầu tới giờ Thiên Anh vẫn luôn giữ một khoảng cách thích hợp với hắn, nàng lúc nào cũng sắm vai một phu nhân nhà quan đảm đang, khéo léo mà giờ đây lại biến thành bộ dạng này trước mặt hắn, khiến hắn bối rối không biết làm cách nào cho đúng.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, Luyện Hội ngồi chồm hổm trên bậc thang tới nỗi hai chân tê rần. Hắn bỗng nhiên giơ tay ra, lúc đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào nàng, Thiên Anh bỗng chốc chụp lấy tay hắn.

Luyện Hội đứng hình một giây, đến khi hắn muốn rút tay về thì đã muộn! Thiên Anh nắm lấy tay hắn, vừa thút tha thút thít vừa cầu xin: “Chàng nhất định, nhất định không được nói ra nhé…”

Luyện Hội vội vàng lắc đầu, nghĩ lại lại thấy không đúng liền gật gật đầu.

Đến lúc này Thiên Anh cảm thấy tên Ngự Sử mặt sắt trước mặt dường như cũng không đến nỗi độc ác, nhưng nàng vẫn có chút không an tâm, phải xác nhận mấy lần, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đột ngột buông tay ra, lúc này bàn tay Luyện Hội lại trơ trọi trong gió lạnh.

Lạnh quá! Bấy giờ hắn mới giật mình nhận ra người nàng lại nóng như vậy…Hắn xấu hổ rút tay về thì thấy nàng đã đứng lên, dĩ nhiên nàng bị trẹo chân, bàn chân bị sưng phù.

Còn hắn, qua một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng lúc định đi đỡ nàng, thế mà cái vị nương tử vừa nãy còn khóc sướt mướt giờ lại nhịn đau, nhích từng chút từng chút quay trở về.

Luyện Hội đứng giữa hành lang gió thổi lồng lộng đờ người ra. Lúc hắn lấy lại tinh thần mà suy nghĩ mới cảm thấy mình cần phải học được bản lĩnh “dang tay kịp lúc”.

——*——*——*——*——

Hứa Tắc vội vàng chạy về Độ Chi, chân không ngừng bước đi vào bên trong, lúc này công phòng đã bị người ta chiếm lấy. Viên ngoại lang của Độ Chi kéo nàng lại: “Thị lang, cẩn thận một chút!”

Hứa Tắc liếc nhìn vào bên trong, nàng nhìn thấy Diên Tư Khố sứ Hạ Nguyên Trân đang lật giở sổ sách ghi chép thuế vụ của nàng, điệu bộ ra vẻ, mười phần phách lối.

Diên Tư Khố chính là kho chuyên dùng được lập ra cho nội viện Đại Minh Cung, còn gọi là Bị Biên Khố. Đây là khố lớn thứ ba không phụ thuộc vào Tả Tàng khố và Nội khố. Ban đầu lập ra là để chuyên coi quân phí, đồng thời ở một mức độ nào đó nhằm để cạnh tranh với Nội khố, vì vậy từng có dạo bị hoạn quan phản đối kịch liệt.

Nhưng hiện nay nguồn thu nhập của Diên Tư khố thu từ ba ty, Hộ bộ, Độ Chi và Diêm Thiết cũng có hạn, từ lâu nó đã mất đi tác dụng cạnh tranh với Nội khố. Còn Hạ Nguyên Trân của Diên Tư khố lại có quan hệ không rõ ràng với Yêm đảng.

Hạ Nguyên Trân này là Tiết Độ Sứ bái tướng (chức đứng đầu), lại kiêm chức Diên Tư khố Sứ, quan tư cao hơn Hứa Tắc cả quãng, thái độ kiêu ngạo cũng là hợp tình hợp lí.

Nàng tiến lên trước một bước, lễ nghĩa đầy đủ, vái chào: “Hạ tướng công đêm khuya đến tận đây, xin hỏi có chuyện gì quan trọng?”

“Tháng giêng năm Đại Xương thứ nhất đến tháng tám năm nay, ngoài trừ nạp, Độ Chi tổng cộng đã thiếu Diên Tư khố một trăm chín mươi sáu vạn năm ngàn bảy trăm mười bốn vạn quán, vì nợ lâu ngày nên đích thân đến nói rõ.” Một thư lại đứng bên cạnh Hạ Nguyên Trân lên tiếng, sau khi nói xong thì nhìn thẳng về phía Hứa Tắc.

Chỉ một một quan lưu ngoại mà kiêu ngạo tới vậy, cũng không khó để đoán được thái độ của Hạ Nguyên Trân. Nếu bên kia đã giở thói lưu manh, bày ra khuôn mặt quân tử còn ý nghĩ gì nữa.

Hứa Tắc dứt khoát đáp: “Việc này tôi có biết, có điều nợ này là do hai vị Độ Chi trước kia để lại, tạm thời tôi không bận tâm tới vì tình hình Độ Chi lúc này khó khăn, thực sự không thể chi trả.”

Nàng đã mở miệng nói Độ Chi không có tiền để trả, Hạ Nguyên Trân còn có thể làm gì, cướp ư?

Đúng vậy, hôm nay Hạ Nguyên Trân chính là tới cướp.

Mọi người đều biết, lưỡng thuế là nguồn thu lớn nhất của Độ Chi. Lúc này, trên dưới Độ Chi vừa thu xong thuế mùa thu, đang là thời điểm có tiền, không thừa dịp này mà cướp thì còn đợi tới bao giờ?

“Hẳn đã sắp thu xong thuế vụ thu rồi chứ?” Hạ Nguyên Trân lật lật sổ sách của nàng, “Thực thu hơn năm trăm năm mươi vạn quán, trả khoản nợ này thì vẫn còn dư dả.”

“Dự toán chi dùng cho Độ Chi năm sau vượt quá năm trăm năm mươi vạn quán, thuế này cũng không đủ dùng, nào có tiền dư để trả Diên Tư Khố?” Hứa Tắc thành thật nói.

“Không đưa cũng được.” Hạ Nguyên Trân hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến, “Từ nay về sau, mỗi quán trích một trăm đồng trong lưỡng thuế nộp vào Diên Tư Khố, ta cũng không hỏi đến khoản nợ này nữa.”

Đây mới là mục đích thực sự ư?

Hứa Tắc nhất thời không còn kiên nhẫn nói chuyện thêm nữa. Hạ Nguyên Trân rõ rành rành muốn chia phần lưỡng thuế, lòng tham vô đáy. Dù hắn nói không cần trả dần, nhìn qua cũng tưởng là giảm bớt gánh nặng cho Độ Chi, nhưng thực tế lại há cái miệng to như chậu máu nuốt chửng cả thuế má.

Mỗi quán ngắt một trăm đồng là thứ khái niệm gì? Mỗi một xâu tiền Độ Chi thu vào đều phải cống nộp cho Diên Tư Khố một trăm đồng. Từ ăn theo định mức ban đầu, đến ăn theo phần trăm, tính đi tính lại Độ Chi đều thua thiệt.

Nàng đâu phải không hiểu những mờ ám trong này!

Vẻ mặt Hứa Tắc lạnh nhạt đáp: “Không biết Hộ bộ và hai ty Diêm Thiết có còn nợ Diên Tư Khố hay không? Nếu như Hộ bộ và Diêm Thiết đều đã trả đủ, tôi tất nhiên sẽ nghĩ mọi cách để trả khoản nợ này.”

Còn nếu như Hộ bộ và Diêm Thiết ty còn chưa lo liệu xong, thì sao nàng lại phải trả?

Nàng cũng đâu phải hạng coi tiền như rác.

Nàng lại nói thêm: “Thời gian không còn sớm nữa, xin Hạ tướng công về trước đi thôi. Mỗi ty khác biệt, Hạ tướng công chiếm giữ công phòng của Độ Chi, chuyện này nói ra e rằng không tốt.”

Hạ Nguyên Trân xuất thân là quan võ, nhìn thấy Hứa Tắc bất chấp đạo lí như vậy chỉ hận không thể đánh nàng một trận, nhưng lúc này vẫn chưa tới lúc trừng trị nàng. Hắn dẫn thư lại hất tay ra khỏi cửa, để lại quan viên Độ Chi hai mặt nhìn nhau.

Hứa Tắc vội vàng bước đến trước án cầm sổ sách trên bàn lên, viên ngoại lang thoáng nhìn ra ngoài rồi đóng cửa bảo: “Việc này đã xong rồi sao?”

Sao có thể? Hạ Nguyên Trân lần đầu đảm nhiệm Diên Tư Khố sứ, muốn có chút công trạng, làm sao dễ dàng bỏ qua cho nàng, đây không phải chuyện hoang đường ư?

“Vẫn chưa.” Hứa Tắc khóa ngăn tủ nhỏ, “Căn dặn người dưới, nếu mười lăm tháng sau ta không ở Độ Chi, hủy bỏ kế hoạch giao lưỡng thuế ban đầu cho Thái Phủ Tự.”

“Ngài lo Diên Tư Khố cưỡng ép trưng thu sao?”

Hứa Tắc ngước lên liếc hắn một cái, viên ngoại lang tức thì ngậm miệng, chỉ “vâng” một tiếng rồi xoay người bước ra ngoài.

Hứa Tắc ngồi xuống sau án, mím môi nhìn về ánh nến không ngừng lay động trước mặt.

Trước đây nàng luôn nghĩ làm sao để đoạt quyền kinh thương, lại quên đề phòng người ngoài tới tranh cướp.

Giả sử Hạ Nguyên Trân mượn Tả Thần Sách quân đến cưỡng chế thì sao? Trung Úy Trần Mẫn Chí bên Tả Thần Sách quân nhất định rất vui vẻ báo mối thù lần trước.

Còn nàng định tìm ai giúp đỡ? Nam Nha ư? Hay là Ngự Sử Đài? Ai cũng không được, con đường này thật là khó khăn.

——*——*——*——*——

Lúc Hứa Tắc đang ở Độ Chi u sầu, ở Thái Ninh phương xa cũng phải đối mặt với chuyện chắp tay dâng Sứ Phủ cho người.

Điều lệnh ban xuống, hắn sắp rời khỏi cái nơi hắn ngồi đợi ngót nghét bốn năm này.

Hữu Thần Sách quân đã hoàn thành sứ mệnh chinh phục Hà Bắc đang oai dũng hồi kinh, lúc đi ngang qua Thái Ninh, Dương Trung úy dừng lại nghỉ ngơi, ôn chuyện cùng Vương Phu Nam, người từng là thuộc hạ của hắn.

“Ranh con, vui đến quên cả trời đất phải không? Một mảnh đất lành chim đậu thế này, đủ cho ngươi tiêu dao chứ hả.” Dương Trung Úy vừa vào sứ phủ, đã chào Vương Phu Nam bằng một cước. Vương Phu Nam nhanh mắt tránh được, đáp lại: “Không đúng, là rất nghèn nàn, người sống có thể sai sử cũng chẳng được mấy người.”

Dương Trung úy trắng trợn hỏi: “Nắm trong tay một trấn, có binh có tiền lại không người quản, chẳng phải là chúa một phương hay sao? Ngươi còn khóc lóc gì nữa tên tiểu tử thối. Nhanh rót cho ta chén rượu ấm, hôm nay lạnh như ở hầm băng vậy.”

Vương Phu Nam lệnh cho người đi hâm nóng rượu, Dương Trung Úy ngồi xuống đối diện hắn.

Rượu và thức ăn ở Sứ phủ thuộc dạng bình thường, Dương Trung Úy cũng không nói gì.

Kẻ quanh năm chinh chiến bên ngoài, đối với đồ ăn thức uống đều không quá câu nệ, có rượu là đủ.

Hai người từng là cấp trên cấp dưới lúc này người một ly ta một ly. Trời cao hoàng đế ở xa, Dương Trung Úy đã ngà ngà bèn mượn hơi men lôi đám người tầm thường trên triều đường ra mắng chửi một lượt, lại cảm giác bản thân sống thật vô vị, hắn nói Hà Bắc đánh xong rồi, nhưng biết ngày nào lại làm loạn lên nữa.

“Ít nhất lão tử còn có thể sống thêm bốn mươi năm nữa, trong bốn mươi năm này Hà Bắc có thể sẽ lại náo loạn, lão tử còn phải đánh cho hả giận.” Hắn tự giận mình, đoạn nói: “Ta thật muốn một đuốc thiêu cháy hết toàn bộ cho xong.”

“Theo ý của Trung Úy, không chỉ muốn diệt Hà Bắc.”

“Đúng, kẻ bên cạnh cũng không phải thứ tốt. Lão tử không hiểu, thời điểm trước đây cũng là một đứa con ngoan, lại rất thông minh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thành nghịch tử, cái này không phải có vấn đề sao!” Dương Trung Úy nhét vào miệng một miếng thịt dê, buồn bực ực một hớp rượu nói: “Nếu như không phải ngươi còn bận việc nối dõi bên nhà, ta nhất định nhận ngươi làm con trai, đến lúc đó điều ngươi đi, chắc chắn sẽ không làm phản.”

Hắn “ôi” một tiếng, vì bỏ lỡ một đứa con trai tốt nên tiếc hận một thôi một hồi, bỗng nói: “Ngươi có phải có chỗ vô dụng hay không, sao tới bây giờ còn chưa kiếm được đứa con nào vậy?”

Vương Phu Nam nghe hắn nói xong thì nghẹn họng, nghĩ một hồi lâu chỉ ậm ừ: “Ờ?”

“Ngươi cũng mau hồi kinh thôi, ta về trước thay ngươi chọn một hai nữ tử, ngươi về thì lo liệu cưới hỏi!” Dương Trung Úy gắt gỏng thay Vương Phu Nam quyết định.

“Không không không được.”

“Ngươi có ai rồi à?”

“Trung Úy.” Vương Phu Nam bỗng nghiêm túc: “Giả sử ta đoạn tụ thì làm sao bây giờ?”

Ngụm rượu trong miệng bị Dương Trung Úy phun thẳng lên mặt hắn, sau khi định thần liền giơ tay lên giáng xuống đầu hắn: “Ta đánh chết ngươi!”

Vương Phu Nam cầm khăn bực bội lau sạch rượu trên mặt: “Sao lại kích động như thế? Người ta thích cũng đâu phải Trung Úy.”

“Đó là ai?” Dương Trung Úy liếc nhìn hắn: “Tuyệt đối đừng là người bên Tả quân, như vậy giải quyết rất rắc rối.” Một lúc sau lại nghiêm túc nói: “Bên hữu quân à? Bên hữu quân mấy tên có chút tư sắc, khí phách đều đã có vợ, ngươi đã cấu kết với kẻ nào? Ôi trời như vậy càng phiền hơn…” Cuối cùng đành cam chịu: “Thôi, ai cũng được, dù sao không phải là thủ hạ của ta là được. Nói đi, nếu như có thể, ta tuyệt đối bao che.”

Vương Phu Nam hiểu rất rõ tính tình người trước mặt. Ngay thẳng, không có tính toán, nếu đã kết giao ai thì móc tim móc phổi, nếu không phải do hoạn quan, e rằng cũng là đại tướng quân uy danh hiển hách, không ai dám nói ra nói vào.

“Quân phí lần này đại soái mang đi chinh phạt chính là do hắn kiếm, hợp tác vui vẻ không?”

Dương Trung Úy tức thì nhớ tới cái kẻ bị Trần Mẫn Chí đấm vào mặt, tên tiểu tử tóc bạc khom lưng uốn gối.

“Hắn ư?” Dương Trung Úy mặt mày sửng sốt: “Thằng nhóc đó có chỗ nào đáng cho ngươi thích, ngươi đúng là nên đem cho heo ăn!”

——*——*——*——*——*——*——

Hứa Tắc: Các ngươi…đợi đấy

Phu Nam: A! Ta muốn hồi kinh! Ta có thể về kinh rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.