Con Rể

Chương 30: Chương 30: Người giấu tên




Huyện trấn binh Cao mật vẫn chưa nhận được tin Lưu Sĩ Trung gặp chuyện, thì đã bị binh lính của Chu Đình Tá bao vây.

Tin tức bên ngoài không thể truyền vào, người bên trong cũng không có cách xin cứu viện, Chu Đình Tá canh phòng binh doanh Cao Mật rất chặt chẽ, chỉ cần có người làm loạn nói tới chuyện thả người, sẽ giết không tha.

Có kẻ không tin, xúi giục đồng liêu nổi loạn, Chu Đình Tá nói được làm được, bắt kẻ thêu dệt chém ngay lập tức. Trong vòng ba ngày, việc nhiễu loạn xảy ra mấy lần, Chu Đình Tá không mất một binh một tướng dẹp yên, quả thật là một người “tàn nhẫn độc ác“.

Giờ đây quân Cao Mật như rắn mất đầu, rặt một lũ người không có văn hóa, không có tài cán, chỉ biết chửi đổng.

Nhất thời tin đồn “triều đình muốn giết sạch quân Cao Mật” truyền khắp từ trên dưới, khiến cho lòng người bắt đầu tan rã.

Lúc Hứa Tắc tới thì khắp trong ngoài đã xôn xao những câu đại loại như “Đều là tai họa của trận nổi loạn trước đó! Tại sao chúng ta phải là người chịu trận? Quân Mật châu muốn chết cũng kệ chúng, chúng ta đi theo góp vui làm gì?”, “Đã ngày thứ tư rồi, một chút tin tức cũng không có, Lưu trấn tướng chỉ sợ đã bị triều đình giết chết, chúng ta chỉ là cá ở trong lưới, làm sao bây giờ?”, “Có nên liều mạng không? Còn hơn ở đây chờ chết!”

Hứa Tắc lấy tư thái đàm phán với Chu Đình Tá mà tới, xin hắn rút quân khỏi Cao Mật.

Sự việc trước đó chỉ nhằm để giải quyết Lưu Sĩ Trung, về chuyện cắt giảm binh ngạch, nàng vẫn còn một đoạn đường dài phải đi. Dựa theo kế hoạch của Hứa Tắc, đầu tiên chỉ diệt trừ Lưu Sĩ Trung, khoan đề cập tới chuyện cắt giảm binh ngạch, tránh trường hợp binh tướng Cao Mật trút mọi chuyện lên người nàng.

Huyện lệnh là quan phụ mẫu của dân, chỉ cần một ngày nàng còn ở Cao Mật thì không thể trắng trợn đắc tội nhân dân, bao gồm cả quân đội quân Cao Mật. Nếu cứ cứng rắn ban lệnh bắt họ thi hành, chắc chắn đôi bên sẽ cùng tổn hại không hơn.

Nhưng Chu Đình Tá thì khác, hắn và quân Cao Mật ở hai lập trường khác nhau, hắn là đại biểu chân chính cho lực lượng triều đình, coi như đắc tội với toàn bộ người ở đây, nhưng chỉ cần phủi mông một cái thu quân trở về, không ai có thể tìm được hắn tính sổ, cho nên để Chu Đình Tá làm kẻ xấu thì không ai thích hợp hơn.

Còn Hứa Tắc, nàng lại không thể có thái độ buông xuôi hết tất cả như vậy, đành phải dùng hết lý lẽ để Chu Đình Tá chừa cho quân Cao Mật một đường lui. Sau đó mới đề xuất cắt giảm binh ngạch, coi như là biết thời biết thế, việc này thế là được đưa vào kế hoạch thực hiện. Đồng thời, nàng vẫn được đóng vai người tốt, còn ban thêm đãi ngộ và phụ cấp cho quân Cao Mật xuất ngũ.

Về chuyện này, cả Hứa Tắc và Chu Đình Tá đều kiên trì quan điểm của mình, không ai chịu nhường ai, cho nên luận bàn kéo dài rất lâu.

Tin tức này lập tức bay khắp trong quân Cao Mật, mọi người đều hi vọng có thể đổi lấy một kết quả tốt đẹp, tiện thể cũng trù ẻo Chu Đình Tá đoạn tử tuyệt tôn.

Cuối cùng mỗi người nhường một bước, Chu Đình Tá rút quân khỏi Cao Mật, Cao Mật cắt giảm năm trăm quân nhu, những người còn lại hoặc xuất ngũ hoặc chuyển thành đoàn kết binh, không còn được hưởng đãi ngộ quan kiện binh nữa.

Trên nguyên tắc người nào không phải nguyên quán tại đây đều đồng loạt cho giải ngũ, trợ cấp về quê; Phần lớn dân bản địa thì chuyển qua đoàn kết binh, khi mùa vụ thì về nhà lao động, lúc nông nhàn thì tập trung huấn luyện, cũng ban cho ưu đãi thuế má.

Dù không phải mọi người đều vui, nhưng đối với đại đa số quân Cao Mật, kết quả này còn tốt hơn nhiều việc vô cớ bị giết chết.

Đối với thái độ của một bộ phận tàn dư tồn tại trong quân Cao Mật, Hứa Tắc không quan tâm, toàn bộ đều giao cho Chu Đình Tá xử lý theo luật.

Mọi chuyện từ đầu tới đuôi dù không hẳn là quang minh chính đại hết nhưng vẫn tương đối dễ chịu, Chu Đình Tá cũng hiểu rõ bộ mặt của Hứa Tắc, người này phải giảo hoạt tinh khôn hơn gấp nhiều lần hắn nghĩ.

Cuối tháng lúc Chu Đình Tá phải rút quân, nên cố ý gọi Hứa Tắc tới uống rượu. Hứa Tắc dù bận xử lý việc quân đến sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn sắp xếp thời gian qua gặp hắn cám ơn.

“Những người ở huyện giải sẽ không đâm sau lưng ngươi đó chứ.”

“Mọi người đều ngồi cùng một thuyền, không ai dám nhiều chuyện. Huống hồ có nói cũng không sao, cùng lắm ta khai bị Chu huynh uy hiếp, bất đắc dĩ mới làm như vậy.”

“Tin được chứ? Hôm đó ngươi còn nổi giận đùng đùng.” Chu Đình Tá lắc đầu cười nói, “Ngươi cũng chẳng phải người quân tử, nhưng ta phục ngươi. Uẩn Bắc nói không sai, ngươi rất gan dạ, lại biết phân biệt lợi hại.”

Hứa Tắc cười: “Nhưng huynh ấy còn cười ta chỉ biết lo cho bản thân.”

“Tự bảo toàn bản thân cũng là chuyện bình thường.” Chu Đình Tá đảo tách sứ trong tay, lãnh đạm nói: “Ngươi có thể thẳng thắn nói muốn lợi dụng ta đã tốt hơn đi đâm chọt sau lưng rồi. Nhớ kĩ, ngươi nợ ta một ân tình!”

“Được.” Hứa Tắc nghiêm túc ghi nhớ phần ân tình này.

“Nhắc tới chuyện này, Lưu Sĩ Trung bị hạ bệ, huyện trấn binh như rắn mất đầu cũng không phải là cách, ngươi đã giao binh phù cho châu phủ chưa?” Chu Đình Tá uống một ngụm rượu ngước mắt nhìn nàng.

“Vẫn còn trong tay ta.”

“Vẫn còn trong tay ngươi?” Chu Đình Tá kinh ngạc. “Chẳng lẽ ngươi định.. kiêm nhiệm chức trấn sứ?”

“Đúng.” Hứa Tắc hớp một hớp rượu, nghiêm túc nói: “Nếu như không có binh quyền, ta không làm được chuyện gì cả.”

“Tuy nói là nói vậy, nhưng dù sao ngươi vẫn là quan văn, kiêm thêm chức trấn sứ chưa chắc có thể thuận buồm xuôi gió.” Chu đình Tá lắc đầu: “Vả lại việc huyện giải bận rộn, ngươi định chưa ba mươi đã tóc bạc hết đầu à?”

“Nhân sinh có thể làm việc muốn làm đã là vạn hạnh, Hứa mỗ nguyện xông pha khói lửa, tóc bạc đầu thì đã là gì.” Nói đoạn, nàng cầm chung rượu đứng lên, khom lưng vái: “Tạ ơn Chu huynh đã điều binh cứu ta trong nước sôi lửa bỏng, tạ ơn Chu huynh cam làm ác nhân, tạ ơn hôm nay huynh đã đãi rượu và thức ăn, Hứa mỗ rất cảm kích, xin kính trước.” Dứt lời ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, sau đó đặt ly không lên bàn, cúi người thật thấp: “Không còn sớm nữa, Hứa mỗ còn có việc, giờ xin cáo từ, mong Chu huynh đừng trách tội.”

Chu Đình Tá đứng dậy đưa tiễn tới ngoài doanh trại, nhìn nàng đi xa dần, không khỏi nhớ tới lời tiên đế “Kim nhất ấp chi trường, cổ nhất quốc chi quân dã.. Đại để hưu thích dữ đoạt chi gian, cái nhất chuyên vu kim trường hĩ “

Một quan huyện trong mong đợi của tiên đế, có lẽ chính là người như Hứa Tắc!

* * *–

Bên ngoài không khí mùa xuân đã ngập tràn Cao Mật, trong nhà vợ chồng Hứa Tắc vẫn vì năm đấu gạo mà không vui vẻ nổi.

Hồi còn ở Trường An, tuy nghèo những cũng còn chưa đến nỗi âu sầu tới nhường này. Bây giờ, khi đã rời khỏi nhà đến sống ở một nơi xa lạ cả hai mới phát hiện cuộc sống thật sự rất khó khăn.. Tại sao đụng vào đâu cũng cần tiền hết vậy?

Thiên Anh lộn túi tiền rồi lè lưỡi:“ Không ngờ lúc ở Trường An chúng ta đã quá dựa dẫm vào lão thái thái.. Lúc đó không nhận ra, sau này nếu trở về, phải cám ơn bà thật nhiều.. “Nói xong trút túi tiền xuống, sờ vài đồng còn lại:“ Hôm nay ăn gì bây giờ? “

Hứa Tắc nhắm hai mắt, day day huyệt thái dương giả chết.

“ Khi nào thì phát lương vậy? “

Hứa Tắc vẫn giả chết như cũ.

Thiên Anh tức giận đứng dậy, đang định đi tới nhéo tai Hứa Tắc, thì nghe bên ngoài gia đinh hô:“ Minh phủ! Trường An có thư tới! “

Trường An có thư?

Hứa Tắc mở một con mắt, van xin:“ Đừng, để ta nghĩ cách. “

Thiên Anh chống nạnh hai tay, nhìn Hứa Tắc đi ra ngoài. Nô bộc chạy vào, ngoại trừ thư, trong lòng còn ôm một hộp gấm dài:“ Minh phủ Minh phủ ngài xem, Trường An còn gửi đồ tới! “

“ Là của ai gửi tới? “Hứa Tắc ngừng bước chân, quan sát cái hộp một chút:“ Trông có vẻ rất đắt, cái này có tính là nhận hối lộ không. “

“ Là của người nhà từ Trường An gửi tới! Sao có thể tính là của hối lộ được chứ! “Hai mắt nô bộc sáng rỡ.

“ Minh phủ, ngài mau mở ra xem xem! “Nói rồi hắn vội đưa lá thư qua.

“ Trong nhà? “Hứa Tắc buồn bực nhận lá thư, nhanh chóng mở ra.

“ Từ Gia, thấy chữ như gặp mặt. Tơ gai, sa mỏng mỗi thứ một cuộn dùng cho mùa hè nắng nóng, hi vọng đệ nhận. Người.. giấu.. tên. “

Cái gọi là giấu tên, chính là “trong lòng tự hiểu, không cần nói ra“.

Dĩ nhiên Hứa Tắc nhận ra nét chữ này, nhưng cái nàng quan tâm hơn cả nội dung bức thư đó là “tơ gai, sa mỏng”, nàng vội nhận lấy cái hộp, khi mở ra, trong đó có một cuộn tơ gai màu xanh có hoa văn và một cuộn sa mỏng, trơn.

Lúc này Thiên Anh đi tới gần, trộm nhìn từ phía sau không khỏi trợn mắt giật mình nói:“ Tam lang chúng ta giàu rồi à, cái này bán đi đổi gạo có thể ăn cả năm luôn đấy! Ai gửi vậy, đúng là rộng rãi, sao ta không biết chàng có loại bạn này nhỉ! “

Hứa Tắc bỗng nhiên đậy cái hộp lại.

Tơ lụa, sa mỏng đắt tiền như vậy, tuy rằng mùa hè may quần áo mặc rất mát mẻ dễ chịu, nhưng đối với nàng mà nói, cũng không phải là thứ rất cần thiết. Như Thiên Anh nói, đem bán đi có thể đổi lại một khoản tiền, nàng cần tiền gấp, có nên bán ý tốt này đi đổi lấy gạo không đây?

Thấy chữ như gặp mặt, thấy chữ như gặp mặt.

Dường như nàng nhìn thấy Vương Phu Nam đang đứng ở trước mặt, nhìn nàng nói:“ Nhìn đi ta biết nàng muốn bán đi mà, vì tiền mà có thể đem trái tim của ta vứt lung tung, đúng là đáng sợ. “

Nè, nàng đúng là đáng sợ thế à?

Thiên Anh lay lay nàng:“ Rốt cục là ai gửi vậy? “

“ Thập thất lang. “Hứa Tắc định thần, thành thật trả lời.

“ Sao lại là anh ta? “Thiên Anh kinh ngạc rồi lại vui vẻ:“ Có điều nếu do anh ta gửi tới thì chúng ta càng không cần phân vâni, bán đi đổi gạo, đổi rượu chứ! “

“ Nàng nói phải. “Hứa Tắc nói vậy xong rồi lại bắt đầu do dự, nàng ôm lấy hộp gấm không buông tay:“ Nhưng đồ người khác tặng, bán không tốt đâu? Hơn nữa bây giờ ta làm quan, nghiêm khắc mà nói đây cũng được coi là của hối lộ, chi bằng.. trả lại cho anh ta đi? “

Thiên Anh nhìn nàng:“ Tam lang, chàng không phải gạt ta, rõ ràng chàng muốn giữ lại cho mình. Nói mau, chàng và Thập thất lang có chuyện gì đúng không, vì sao anh ta lại gửi cho chàng thứ đồ đắt tiền như thế này? Có phải chàng vẫn còn rất để ý quà của anh ta, phải không? “

Hứa Tắc lùi về phía sau một chút:“ Thiên Anh.. “

“ Nói thật đi, có phải chàng thích anh ta không? “Thiên Anh chống nạnh nổi nóng:“ Ta biết anh ta đẹp trai! Nhưng mà làm người không thể bị bề ngoài che mờ mắt như vậy! Bản chất anh ta là kẻ xấu xa! “

“ Ta tuyệt đối không có! “Hứa Tắc thề với trời.

“ Có thật không có không? “Thiên Anh bỗng nhiên nắm lấy hai vai nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của nàng, cảm thấy trong đó không có gì dấu diếm mới buông tay xuống:“ Có vẻ như là không có, nhưng ta không tin chàng lắm, chàng rất hay đóng kịch với ta, sẽ gạt ta! “Nàng nói rồi quay đầu:“ Mặc kệ, ta đi hỏi nhà Hà tỷ tỷ xin chùa cơm, sắp chết đói đến nơi rồi. “

Hà tỷ tỷ trong miệng Thiên Anh, chính là vợ Trần Hướng.

Vợ Trần Hướng dịu dàng hiếu khách, thấy hai vợ chồng nàng túng thiếu, liền bảo Trần Hướng mời hai vợ chồng nàng tới nhà ăn cơm, nửa tháng nay, nàng và Thiên Anh ăn chực tới quen thói.

“ Này! “Hứa Tắc thấy nàng ấy thật sự đi ra ngoài, vội vàng buông hộp gấm đuổi theo.

Nhưng đuổi cũng vô ích, cuối cùng Thiên Anh cũng lấp đầy bao tử ở nhà Trần Hướng. Còn Hứa Tắc vì cảm thấy xấu hổ, bèn quay trở về bếp công ăn một bát cháo, sau đó bận rộn làm việc đến khuya mới về nhà.

Thiên Anh chờ nàng đến lúc mơ mơ màng màng, thấy nàng trở về liền nằm xuống ngủ như chết.

Cuối xuân đã có muỗi vằn châu chấu bay khắp nơi, Hứa Tắc dém màn cho nàng ấy, cầm giá nến bên cạnh đi ra phòng ngoài, ngồi xuống trước án, lấy lá thư từ trong tay áo ra xem, đọc từng chữ từng chữ, nàng cầm bút lên định viết một phong thư hồi đáp.

“ Vương huynh, sau lần từ biệt.. “Không được.

“ Thập thất lang, hôm nay nhận được.. “Lại không được.

“ Uẩn Bắc..”Vẫn không được.

Phí giấy, quá phí giấy, xem ra không viết thư được rồi.

Hứa Tắc suy nghĩ cẩn thận, tự ám thị mình đặt bút xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.