CHƯƠNG 1
Chữ màu xám là lời của tác giả =)
Rết tinh hóa thành hình người trốn ở bụi cỏ bên cạnh đường vào thôn Báo Tử, nhìn đám người qua đường trong lòng tràn đầy thất vọng.
Cực phẩm mỹ nam làn da trơn bóng, khuôn mặt mê người, tiếng nói như chuông ơiCác người rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao ta đã thủ ở đây một ngày một đêm rồi mà ngay cả một nửa bóng dáng xinh đẹp cũng nhìn không thấy, nhanh xuất hiện để đại gia thương thương nào!!
Cố chống đỡ hai vành mắt thâm xì, rết tinh tự nhận mình có một cái tên gọi uy vũ ‘Xích Du’, bởi vì kỳ vọng quá lớn mà thất vọng càng nhiều, vô cùng uể oải.
Vì sao người ra vào thôn Báo Tử, không phải là già thì là xấu, không phải phụ nữ thì là trẻ em, không phải trâu thì là lợn nhỉ? Đến cả một nam nhân diện mạo được được chút cũng không có là sao??
( Nam nhân!! Là nam nhân không sai … Bởi vì ta chỉ thích long dương thôi! )
Chẳng lẽ … Tế phẩm bé nhỏ đáng yêu mấy hôm trước là ngoại lệ??
Lại nghĩ … … Những tế phẩm trước đây tốt xấu gì cũng có chút tư sắc, tuy không đến mức ăn không vô nhưng vẫn có chút thiếu hụt.
Đó là … Đều giống với tiểu khả ái, không ngoan ngoãn cho ta ăn … …
Tỷ như tế phẩm đầu tiên, ta vừa mới định ăn … Nam nhân của y liền vọt vào trong sơn động ra sức đánh ta một trận ( Ngươi thành tinh là giả sao … ), khiến ta bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai y đã thuộc về người khác rồi, thôi vậy … … Ta cũng đành mặc cho bọn họ chạy trốn.
Tế phẩm thứ hai tuy rằng không có sát thiên đao xuất hiện, nhưng mà sau khi ta xé rách y phục của y … … Mới phát hiện, lông của y thật là nhiều!!
Oa … … một con sâu làm dầu nồi canh, ta ói ba nghìn dặm, chỉ có thể sờ sờ cái mũi thả y đi.
Số tế phẩm sau này … … Không nói tới cũng như vậy, mà còn do ta học nghệ chưa tinh bị y hạ độc thủ. ( Ngươi quả nhiên rất nhục nhã =o= )
Tiểu khả ái tốt nhất, thượng đẳng nhất, kết cục cũng như thế, y không chỉ thưởng cho ta một tảng đá, mà bởi vì y được báo tinh nhìn trúng, ta đành bất đắc dĩ chắp tay dâng người, aiHơn nữa … … Ta còn bị báo tinh bắt làm người hầu đi tìm quần áo cho y mặc, còn phải xem bọn họ kịch liệt yêu đương … … Hu hu! Ta làm sao có thể không ói đây!?
Đáng hận, ta học nghệ không tinh, chỉ thể ngầm rơi lệ thôi … …
Sờ sờ cục u to tướng trên đầu, Xích Du không nhịn nổi u buồn.
Gã lặng lẽ lấy cái màn thầu mới mua được trong chợ thôn ra, từng miếng từng miếng đau lòng nuốt cùng nước mắt vào bụng.
Nghĩ tới ta trong giới rết cũng là một đại soái ca được người người theo đuổi, như thế nào vừa gặp loài người hạ đẳng, liền chỉ có thể bị ức hiếp nhỉ?
Quá bi thảm … … Bị thua trong tay động vật bốn chân, lại ăn không được mỹ nam ngày nhớ đêm mong, thật là bi thảm!!
A!! Mục tiêu xuất hiện!!