CHƯƠNG 4
“ Đứa bé trai ba ngày trước bị đưa tới đây làm tế phẩm. ” Nếu không phải lúc trước y bị cha mẹ lừa vào trong thành trừ tà cho người khác thì sao đứa em trai y hết mực yêu thương từ nhỏ có thể bị người khác coi là tế phẩm đua vào miệng hổ ( Nhầm! Là miệng báo!! ), điều y không thể ngờ tới là … Cha mẹ vậy mà lại không chút do dự đưa em ấy lên núi. Nghĩ tới đây … Mỹ nam không kìm được đau đớn hối hận.
Ba ngày … “ A! Sẽ không phải chứ!! ” Xích Du không nhịn được kêu lên. Thì … Thì ra em trai của y chính là tiểu khả ái Mặc Ngữ.
“ Ngươi biết!!? ” Tay của mỹ nam túm chặt lấy bả vai của gã, “ Nói! Em ấy rốt cuộc đang ở đâu?? Có phải là … ”Ai ai! Đau quá đi!! “ Vị thiếu hiệp này … Cậu trước thu kiếm lại đã, rồi chúng ta thoải mái nói chuyện. ” Xích Du nở nụ cười mà gã tự nhận rằng nó thiện lương, đáng yêu nhất.
Nghe vậy, mỹ nam thu lợi kiếm đặt trên cổ gã lại, lưu loát tra vào vỏ, hơn nữa còn lùi lại cách gã hai bước.
“ Ha ha! Như vậy mới đúng chứ! Tôi nói cho cậu … Em trai cậu, cậu ấy —– ”
Phẩy quạt giấy che miệng, Xích Du xoay người nhanh chóng bắn một cỗ hương khí về phía mỹ nam đang không hề phòng bị.
“ Nguy rồi!! ” Mỹ nam quá mức đắc ý dưới tình huống không kịp chuẩn bị, trúng chiêu của Xích Du.
Không bao lâu —— Mỹ nam hít vào quá nhiều hương khí, cơ thể dần hư nhuyễn vô lực, ngã sấp xuống mặt đất không ngừng há miệng thống khổ hít thở.
“ Hê hê —– Đại mỹ nhân, cậu trúng xuân dược Chu Dục đắc ý nhất của tôi, trong một canh giờ nếu như không giao hoan giải độc với kẻ khác liền thất khiếu đổ máu mà chết, vậy nên —— ” Vì dùng quạt giấy che mũi ngăn cản hương khí, cặp mắt đào hoa của Xích Du mang vẻ cười thầm, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh mỹ nam.
Nhìn mỹ nam mặt như hoa đào nằm thở dốc trên chiếc thảm tơ lụa thượng đẳng, Xích Du không nhịn được cảm thấy ngứa ngáy, gã quỳ xuống cạnh mỹ nam.
“ Vậy nên tôi tới ăn cậu! ” Gã sung sướng vươn ma thủ vuốt lên cặp đùi trắng như ngọc lần đầu tiên gã thấy đã muốn xâm phạm, xúc cảm nõn nà mềm mại khiến Xích Du ngay lập tức muốn ăn sạch vưu vật này.
“ Ngươi đi chết đi!! Không … Không được gọi ta là đại mỹ nhân!! ” Hai cánh tay đó sờ loạn trên thân thể của mình khiến mỹ nam không còn sức phản kháng xấu hổ, giận dữ liều mạng giãy dụa, miệng phát ra tiếng mắng chửi không hề có sức uy hiếp.
“ Hê hê! Đại mỹ nhân đừng thẹn thùng nữa! Cho tôi hôn cái nào!! ” Xích Du vội vã chu môi tiến sát tới gương mặt trắng nõn của mỹ nam.
“ Ai da!! ” Chính vào lúc Xích Du dựa sát vào trước mặt mỹ nam không lâu —— Xích Du hét lên một tiếng, lui về chỗ cách mỹ nam năm bước chân, nhưng mà bước cuối cùng lại bị chụp ếch ngã xuống, động tác khác hẳn với lúc vừa nãy tiếp cận mỹ nam.
“ Ha ha —— Ăn miếng trả miếng. ” Mỹ nam điềm nhiêm đứng dậy, phủi đi tro bụi dính trên người.
Xong rồi!
Xích Du nhìn y đi tới gần mình, trong lòng thầm kêu lớn không ổn, ý nghĩ phải chạy trốn khỏi sơn động ngay lập tức tuôn ra, nhưng mà … Thân thể của gã lại y như mỹ nam vừa rồi, lập tức cảm thấy mềm nhũn vô lực, cùng với dáng vẻ té ngã xấu xí trên mặt đất khiến gã không có cách nào tự mình đứng dậy.
Giống như mỹ nam nói: “ Ăn miếng trả miếng ”, Xích Du trúng phải Chu Dục chính gã thả trên người y.