“Cô nhóc, hay để tôi giúp em”
Nam Phong từ trên lầu bước xuống. Lam Thư bất ngờ nhìn theo từng bước đi của anh ta.
“ Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy cô bé, bộ tôi lạ lắm à”
Anh tỏ ra dễ thương trước mặt cô, nhìn anh ta một hồi lâu, tự nhiên cô phì cười
“ Sao hôm nay giọng điệu của anh nhẹ nhàng vậy. Anh làm tôi nổi hết gai ốc rồi này”
Lam Thư xoa xoa hai cánh tay giả bộ run rẩy. Nam Phong che miệng lại cười, nhìn cô với ánh mắt thú vị
“ Tôi thấy bao giờ tôi cũng... vừa đẹp trai vừa dễ thương lại vô cùng thân thiện. Nhưng nghe em nói sao như tôi là con người max lạnh lùng vậy”
Lam Thư xắn tay áo lên rồi ngồi xuống chà mấy bộ đồ. Ung dung cô trả lời anh một cách rất tự nhiên
“ Mẹ nào con nấy thôi”
Nam Phong ngồi xuống cạnh cô, cốc vào đầu cô một cái
“ Nói xấu anh à....cô nhóc không thể nào vơ đũa cdả nắm như vậy đâu. Anh là anh còn mẹ là mẹ làm sao có thể nói giống nhau được”
“ Tùy anh thôi, thích hiểu sao thì hiểu”
“ Ừ thì tùy”
Nam Phong giật lấy thau đồ trong tay của Lam Thư rồi đổ vào trong máy giặt. Cô vội vàng giữ lại nhưng lại không kịp nữa. Nhìn vào thau quần áo đang quay vòng trong máy giặt. Lam Thư nhìn Nam Phong tức giận vô cùng
“ Anh làm gì vậy”
“ Giúp cô bé giặt đồ”
“ Anh định hại tôi hả?”
“ Sao lại gọi là hại”
“ Mẹ anh bảo tôi không được giặt bằng máy. Vậy mà anh bỏ hết vào máy giặt rồi, kiểu gì mà mẹ anh lại không kiếm chuyện, thế mà anh không gọi là hại thì còn gọi là gì”
“Cốc”
Một lần nữa Nam Phong lại kí vào đầu cô
“ Sao anh cứ đánh tôi hoài vậy, không biết là tôi đau lắm à”
“ Ai bảo em ngốc quá”
Xoa xoa cái đầu tội nghiệp, Lam Thư bực bội lườm anh ta
“ Tôi ngốc chỗ nào chứ”
“ Thế em định một mình giặt hết đống đồ này hả”
“ Biết thế nào nữa, mẹ anh bảo làm vậy mà”
Nam Phong lại giơ tay lên định kí thêm vài cái vào đầu cô nhưng lại bị cô cầm lại
“ Lại định đánh tôi nữa à”
“ Nhớ lại đi, mẹ tôi bảo là em không được giặt bằng máy chứ đâu bảo tôi không được đúng không”
Lam Thư gật đầu cho ý kiến của Nam Phong là đúng. Rồi lại cốc anh ta lại kí vào đầu cô
“ Công nhận là mình ngốc chưa”
“ Không thèm nói chuyện với anh nữa”
Hai người đang đôi co thì bên ngoài có tiếng chuông cửa. Lam Thư nhìn ra ngoài cổng với vẻ mặt nghi ngờ
“ Giờ này mà ai lại đến nữa vậy”
“ Lam Thư mở cửa cho tụi mình với nắng sắp chết người rồi”
Nhận ra đó là tiếng của Phương Chi. Vội vàng cô ra mở cửa cho bạn
“ Sao cậu lại đến đây”
“ Vừa nãy Nam Anh gọi cho mình bảo bà Vương gây khó dễ cho cậu nên hai bọn mình đến phụ cậu”
Phương Chi đẩy cửa bước vào nhà. Cô nhìn theo rồi hơi thắc mắc về lời nói của cô ấy
“ Hai bọn mình nghĩa là sao. Ngoài cậu ra còn có ai nữa hả”
“ Còn có mình nữa nè”
An Vũ lấp ló ở sau cánh cửa rồi nhảy ra hù cô làm cô khá giật mình
“ Cậu cũng đến sao An Vũ?”
“ Tất nhiên rồi, bốn người chúng ta là nhóm bạn thân mà”
An Vũ và Phương Chi cùng nhau vào trong nhà người cầm chổi người cầm khăn cứ vậy quét lên quét xuống lau lên lau xuống.
“ Cậu còn đứng đó làm gì. Không tranh thủ nữa thì không kịp đó”
“Ừ”
Cô vừa bước vào nhà thì bên ngoài lại có tiếng chuông cửa reo lên
“ Bây giờ thì lại là ai nữa vậy”
Vừa ra đến cửa cô đã thấy ông Vương đứng trước cửa. Ông vừa nghe điện thoại vừa nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay
“ Con chào bác”
“ Chào con, hôm nay làm việc có vui không cháu”
“ Dạ vui lắm bác”
“ Bác xin lỗi con đợi bác một tí”
Ông vừa nghe điện thoại vừa lục trong cặp ra sắp tài liệu quan trọng. Do vội vàng nên một số giấy tờ bị rơi ra ngoài. Giúp ông nhặt nó lên, trong mớ tài liệu đó cô thấy có một tấm hình của một người con gái với mái tóc dài đang cầm một bó hoa giấy. Lam Thư nhìn vào bức ảnh trong vài giây, cái cảm giác quen thuộc ấy laị tràn về. Đưa cho ông tất cả những tờ tài liệu bị rơi, cô giơ ra tấm ảnh ấy
“ Đây là....”
Ông cúp điện thoại, nhìn vào bức ảnh. Ánh mắt quen thuộc của ngày nào lại tràn về. Hình ảnh của người con gái với mái tóc dài tay cầm bó hoa giấy đủ màu sắc nở một nụ cười hạnh phúc lại hiện ra ngay trước mắt ông
“ Là người con gái bác đã từng, đang, và sẽ mãi mãi yêu thương”
Lam Thư nhìn vào tấm ảnh này ánh mắt dịu xuống đâỳ yêu thương. Ông quay sang nhìn cô rồi mỉm cười
“ Đem lên phòng cho bác một tách trà nha Lam Thư”