Ashe nhấp một ngụm súp nóng, thở ra một cách thoải mái, “Tôi nghĩ, cần phải có một nền tảng tình yêu để trở thành một Đồng minh Huyết thệ.”
“Tôi yêu cô.” Chàng trai nhìn Ashe chằm chằm.
“Lothar à!” Ashe hung hăng nhìn hắn chằm chằm, “Đừng có nói lời yêu đương tùy tiện như thế! Anh có biết tình yêu là gì đâu?”
“Vậy cô có biết không?” Cậu bé tên Lothar hùng hồn hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là tôi hiểu!”
“Nói nghe xem nào?”
“Tình yêu là...” Ashe ngập ngừng, “Hai người muốn ở bên nhau.”
“Thì tôi rất muốn ở bên cô.”
“Này khác nhau mà! Anh chỉ muốn làm Đồng minh Huyết thệ với Chiến mẫu để không bị thị tộc tống cổ đi mà thôi.”
Lothar nghiêng đầu: “Chuyện tôi yêu cô đâu có xung đột gì với nguyện vọng không muốn bị thị tộc đuổi cổ đâu cơ chứ?”
“Dù không phải xung đột, nhưng cũng không phải là tình yêu!”
“Đó chính là tình yêu.” Lothar khẳng định.
“Vậy nói cho tôi biết, anh yêu tôi ở điểm nào?”
“Tóc dài vàng óng, mắt xanh da trời, da thịt như tuyết trắng, ngực nở mông to hơn hẳn mấy năm trước...”
“Im đi!” Ashe vội vàng che miệng Lothar lại, không cho hắn nói tiếp, “Anh nói chuyện bậy bạ quá!”
“Nghe này, Ashe, cô có rất nhiều điểm đáng yêu.” Lothar nói với khuôn mặt đỏ bừng, “Vì vậy, không có gì là lạ khi tôi yêu cô cả.”
“Xùy xùy, tùy anh thôi...” Ashe biết mình không thể thuyết phục cho Lothar đổi ý, bèn nói: “Dù gì đi nữa, tôi cũng không lấy anh làm chồng.”
Lothar mỉm cười, không nói nữa.
Cả hai uống súp trong im lặng.
Ashe nhìn gò má của Lothar, thầm nhủ: “Chẳng lẽ thằng nhóc này thích mình thật à?”
Ashe hơi đỏ mặt, bèn vội vàng lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ này rồi mở lời lái lụa sang một đề tài khác: “Lothar, theo anh thì tôi lớn tuổi hơn hay anh lớn tuổi hơn?”
Lothar đặt bát canh xuống: “Tôi không biết, tôi được Chiến mẫu Grena nhặt về từ hang sói, chẳng biết lớn hơn hay nhỏ tuổi hơn cô.”
“Vậy anh nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ mình lớn hơn cô.”
“Nhưng anh không cao bằng tôi.”
“Con gái phát triển nhanh hơn là chuyện bình thường. Cô cứ chờ trong hai mùa đông tiếp theo thì rõ.” Lothar khinh khỉnh nói.
“Nếu anh gọi tôi là chị hai, tôi sẽ xem anh như là chồng của mình.”
“Chị hai.” Lothar lập tức từ bỏ ý muốn so kè tuổi tác.
Ashe cười lớn, vỗ mạnh vào lưng Lothar: “Lừa anh thôi! Hi hi! Tôi không cần làm người lớn đâu!”
“Nhưng tôi là thợ săn giỏi nhất trong tộc, và cũng là người nấu súp ngon nhất đó nha.” Lothar phản bác.
“Vậy thì tôi có thể xem anh như cận vệ hoặc đầu bếp của mình. Về phần làm chồng à? Đừng có mơ!”
Lothar cúi đầu, có vẻ không hài lòng cho lắm, chẳng thèm nhìn Ashe nữa.
Ashe uống vội bát canh: “Tôi về đây. Ngày mai tộc mình còn phải di cư nữa. Anh cũng ngủ sớm đi nhé.”
“Không ở lại ngủ chung à?”
“Hay quá he? Nếu tôi bị phát hiện ngủ với anh, sáng mai anh sẽ bị mẹ tôi xé xác đấy.” Ashe phì cười.
Lothar chán nản lườm cô, vẫy tay với Ashe: “Tạm biệt.”
Tâm trạng của Ashe tốt lên rất nhiều. Cô lại đội mũ trùm đầu lên, rời khỏi căn lều ấm áp, bước vào đêm tuyết lạnh giá.
Bước chân của Ashe nhẹ nhàng hơn so với lúc mới rời khỏi nhà. Gió càng lúc càng mạnh, thổi tắt rất nhiều ngọn đuốc xung quanh thị tộc. Thế nhưng, Ashe không hề cảm thấy lạnh; món súp nóng hổi vừa ăn vẫn tiếp tục sưởi ấm lòng cô.
“Grena! Chị điên rồi!”
“Chị không hề điên! Đây là lời gợi ý của Chư thần! Chẳng lẽ em không nhận ra à?”
Khi vừa bước đến cửa, Ashe chợt nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội vang lên từ lều của mẹ.
Cô run rẩy cả người, lặng lẽ tiến lại gần lều, nghe lén những gì đang diễn ra bên trong.
“Đó là dì Helnr!” Ashe nhận ra người đang tranh cãi với mẹ cô là ai. Thực ra, đó là người duy nhất trong tộc đủ tư cách để cãi nhau với Chiến mẫu Grena.
“Grena, em van xin chị. Chị có mường tượng ra bộ tộc của chúng ta sẽ biến thành thế nào nếu cứ theo đuổi chiếc ngai vàng mờ mịt của Avarosa hay không?” Giọng Helnr càng lúc càng lớn.
“Chỉ cần chúng ta tìm được, tất cả hy sinh đều xứng đáng. Chị đã quyết định vậy rồi. Em không cần nói gì thêm nữa.” Grena mất kiên nhẫn dần.
Ashe hơi choáng ngợp, muốn lao vào để ngăn cuộc cãi vã giữa mẹ và dì nhưng lại biết rằng dù mình vào đó cũng chẳng giúp ích được gì.
“Mình phải làm sao đây?” Ash siết chặt lồng ngực.
“Này!” Một bàn tay của ai đó vỗ nhẹ vào lưng Ashe.
Ashe giật thót cả người, quay lại vì tức giận.
Đó chính là Lothar. Hắn đang mặc một chiếc áo khoác lông dày và mang theo một tảng thịt nai trong tay.
“Lothar! Anh làm gì vậy?”
Lothar tự hào đưa cho Ashe xem miếng thịt nai: “Một mình tôi không thể ăn hết được.”
Ashe chưa kịp nói gì thì giọng nói uy nghiêm của Grena đột nhiên vang lên trong lều.
“Ai?”
Lothar tò mò nhìn về phía sau lưng Ashe: “Hình như Chiến mẫu Grena gọi chúng ta kìa?”
Ashe đấm thật mạnh một cú vào ngực Lothar: “Bị anh hại chết rồi!”
Lothar chẳng hiểu mô tê gì sất.
Ashe hít một hơi thật sâu, mở rèm và chào mẹ mình bằng cái chất giọng ngây thơ nhất có thể: “Là con đây, thưa mẹ, thưa dì Helnr.”
Helnr là một người phụ nữ có vóc dáng cao to và mạnh mẽ y như Grena vậy. Hai người đó nhìn nhau, tạm thời ngừng tranh cãi.
“Ashe” Grena cau mày, “Hình như mẹ nhớ là đã bảo con đi ngủ rồi mà.”
“Thì con đang đi ngủ...”
“Cô ấy đến nhà con ăn súp.” Lothar đi vào sát ngay sau lưng Ashe.
Thật sự, Ashe muốn bóp chết Lothar ngay tức khắc.
“Ăn súp à” Grena nhìn Lothar, “Súp gì thế?”
“Súp thịt nai trắng nấu với táo lửa ạ.” Lothar lập tức khoa tảng thị nai trong tay: “Con vừa săn được trong ngày, ngon lắm luôn.”
Helnr không cãi nhau với Grena nữa, quang sang mỉm cười với Lothar: “Nhóc là sói con hay sao mà tuần nào cũng săn được mồi thế? Nhiều hậu duệ Băng tộc khác cũng không làm được như nhóc đâu.”
Lothar bĩu môi tự hào: “Muốn giỏi săn bắn, không phải chỉ cần có sức lực mạnh và chịu lạnh giỏi là đủ đâu. Cháu có thể biết mùi của tất cả các loài động vật trên núi cơ mà, đâu phải ai cũng làm được chuyện đó?”
Sau khi nghe nói vậy, Ashe lặng lẽ đứng cách xa Lothar ra một chút.
Grena chưa từng để ý đến Lothar quá nhiều. Bà chỉ nhìn chằm chằm vào tảng thịt nai trong tay hắn rồi nói với Ashe: “Ăn súp xong thì đi ngủ nhanh lên. Dì Heerno cũng chuẩn bị về rồi.”
Helnr xụ mặt: “Grena, chúng ta còn chưa nói chuyện xong!”
“Không còn gì để nói cả.” Grena nhìn vào tấm bản đồ trên bàn, “Helnr, dẫn sói con ra ngoài. Dù nó không phải là người thuộc Băng tộc, nhưng nếu huấn luyện nhiều một chút thì có tiềm năng trở thành một thợ săn giỏi giang đấy.”
Lothar ưỡn ngực: “Chiến mẫu Grena, cháu không muốn trở thành thợ săn.”
Grena nhìn Lothar: “Vậy cháu muốn trở thành gì?”
Ashe lờ mờ có một dự cảm xấu.
“Cháu muốn trở thành Đồng minh Huyết thệ của Ashe!” Lothar tự tin nói thẳng.
Ashe chỉ muốn đào ngay một cái hố tuyết rồi tự chôn mình xuống đó.
Helnr há hốc mồm đầy ngạc nhiên, còn Grena thì nhướng mày kinh ngạc.
“Con sói nhỏ này, cháu biết mình đang nói gì không?” Giọng Grena ngột ngạt dần.
“Tất nhiên là cháu biết.”
“Cháu có huyết thống của Băng tộc à?”
“Thưa không ạ.”
“Vậy cháu có tư cách gì để trở thành Huyết thệ của con gái ta?” Grena gầm lên, đứng dậy, như một con gấu mẹ đang bảo vệ con mình.
Lothar không hề sợ sệt: “Nhưng đâu có quy định nào bắt buộc kẻ Huyết thệ phải mang huyết thống của Băng tộc ạ?”
Ashe âm thầm run rẩy khi nhìn Grena và Lothar lời qua tiếng lại. Một người là Chiến mẫu có địa vị cao nhất trong thị tộc, người còn lại là một cậu bé mồ côi cha mẹ, được bầy sói nuôi dưỡng trong nơi hoang dã.
“Tại sao hắn đủ can đảm cãi lại lời của mẹ như vậy nhỉ?” Ashe cảm thấy khó hiểu, tự hỏi mình: “Chẳng lẽ hắn thích mình thật ư?”
- -------------------------------------------
[Ở Freljord, cắt máu ăn thề là một nghi thức nghiêm túc và trang trọng bậc nhất, thường mất một quá trình dài để thiết lập, bao gồm các hoạt động tế lễ, tranh luận, yến tiệc... Hai bên có thể trở thành anh, chị, em hoặc một kiểu quan hệ lẫn nhau nào đó. Hình thức tối cao nhất trong tập tục này chính là Huyết thệ. Hai người ký kết lời Huyết thệ với nhau sẽ trở thành vợ chồng và bên nhau trọn đời.]- Trích từ “Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội” của tác giả Ezreal.