Maalcrom bước đến cạnh Ashe; cô đang đứng trên mép vách đá nhìn bọn họ rời khỏi làng.
Mỗi lần nhìn thấy Ashe, Maalcrom đều thở dài. Cô càng ngày càng xinh đẹp; dáng người thon dài, thanh thoát ấy khiến Maalcrom không thể dời mắt. Nếu không phải cô là con gái của Grena và là Chiến mẫu tương lai, chắc chắn không chỉ bộ tộc Avarosa, mà ngay cả bọn thanh niên của các bộ tộc khác cũng sẽ theo đuổi cô ấy một cách điên cuồng.
Nhưng thân phận của Ashe đã quyết định một việc, đó là Huyết thệ của cô vĩnh viễn không thể nào là tộc Máu ấm. Thậm chí, phải là người ưu tú trong Băng tộc mới xứng đáng với cô.
Bên cạnh đó, Maalcrom và Ashe cũng không thể nào đến với nhau được. Một khi đã trở thành Giáo sĩ Băng, kẻ đó phải nói lời từ biệt với tình yêu cá nhân. Cả đời người đó chỉ còn mỗi chức trách, không có vị trí cho tư tình.
“Lothar không chịu uống thuốc.” Maalcrom nói thật với Ashe, “Cậu ấy cũng không chịu ở lại làng.””
“Tên ngốc đó...” Ashe nghiến răng nghiến lợi, “Chúng ta sắp đánh một trận sống còn với bộ tộc Những Đứa Trẻ Băng Giá! Thế mà hắn còn gắng gượng với tình trạng sức khỏe như vậy!”
“Em quan tâm đến cậu ấy quá nhỉ?” Maalcrom hỏi.
“Đừng hiểu lầm, em chỉ...” Ashe nghĩ một lúc, “... Chỉ xem cậu ấy như một đứa em trai cần được chăm sóc.”
“Thật à, xem như em trai ư...” Maalcrom hỏi lại.
“Thật đấy.” Mái tóc dài của Ashe bị gió vùng núi cao thổi rối tung, “Anh biết đấy, em không có anh chị em gì cả, nên em coi Lothar như là em trai”.
Em đang nói thật lòng mình đấy à?
Maalcrom biết chắc là không phải.
Giáo sĩ Băng có thể nhìn thấu những lời nói dối.
Maalcrom khẽ mỉm cười: “Anh sẽ chăm sóc Lothar. Cậu ấy rất cứng đầu, nhưng ma pháp của anh có thể xoa dịu cho cậu ấy một ít.”
“Anh có thể sử dụng ma pháp cho tất cả những người Máu ấm đi cùng không?” Ashe lo lắng nhìn đoàn xe đang dần tiến lên ở phía sau, “Nếu họ có thể đi nhanh hơn và không làm ảnh hưởng tốc độ, chúng ta sẽ đến nơi cư ngụ của bộ tộc Những Đứa Trẻ Băng Giá sớm hơn, cũng có thể sớm quay về gặp lại dì Helnr và những người khác ở làng. “
“Anh sẽ cố gắng hết sức.” Maalcrom hứa.
“Cảm ơn anh.” Ashe nhìn lên bầu trời, mùa đông sắp đến rồi, “Điều mà em lo nhất hiện nay chính là cuộc chiến với Những Đứa Trẻ Băng Giá.”
“Grena sẽ dẫn dắt chúng ta đến chiến thắng.” Yreal bất chợt bước ra nói; ông rất lạc quan và vững tin.
Ashe không biết sự tự tin của ông ấy đến từ đâu. Đối với Yreal, Grena – vợ của ông – là vị thần toàn năng. Nhưng Grena đã từng ăn nhiều thiệt thòi và chuốc lấy thất bại trong quá trình theo đuổi ngai báu của Avarosa. Mặc dù bà ấy vẫn kiên định trước mọi thử thách, nhưng cái giá phải trả chính là con số thương vong kinh hoàng của bộ tộc Hậu Nhân Avarosa mỗi năm.
Yreal mỉm cười, đi cùng Ashe: “Grena là vị Chiến mẫu dũng cảm nhất, và con sẽ giống như bà ấy trong tương lai.”
“Nhưng con không muốn trở thành một vị Chiến mẫu như mẹ. Con không muốn có quá nhiều người phải chết vì con.” Ashe nói thầm.
...
Cũng giống ngày hôm qua, Lothar miễn cưỡng lê thân ở cuối đội hình, bám đuôi đội Băng tộc.
Maalcrom muốn sử dụng ma thật để tăng tốc cho Lothar nhưng bị hắn từ chối.
“Tôi không muốn nhận sự giúp đỡ từ đối thủ của mình nữa.” Lothar nói với Maalcrom một cách rất nghiêm túc, “Bằng không, tôi sẽ yếu lòng khi đấu với anh trong tương lai.”
Maalcrom dở khóc dở cười: “Nhưng tôi sẽ không đấu với cậu.”
“Đánh vì Ashe cũng không à?”
Maalcrom nghẹn họng, và gã phát hiện ra rằng, nhịp điệu trong não mình chưa bao giờ cùng tần số với Lothar.
“Nhìn xem, anh vẫn giữ ý định tranh giành Ashe với tôi đấy thôi!” Lothar nhìn Maalcrom bằng một ánh mắt thù địch. “Dù có mệt hay gãy quách cái chân này, tôi cũng không cần anh giúp!”
Lothar tiếp tục leo núi với chiếc vali to đùng trên lưng, để lại Maalcrom một mình sững sờ tại chỗ.
...
Bộ lạc Những Đứa Trẻ Băng Giá tọa lạc trên sườn núi. Thật khắc nghiệt cho bộ tộc Hậu Nhân Avarosa khi phải leo núi trong thời tiết lạnh giá như vậy.
Ít ra là đối với người Máu ấm, đây là một thử thách rất lớn.
Chân Lothar đau dần; hắn biết mình đã bị phồng rộp nhưng vẫn nhất quyết đi bộ. Hắn sợ mình sẽ không bao giờ đứng dậy nỗi nếu ngồi xuống nghỉ mệt trong giây lát.
Maalcrom đã giúp các nhóm người Máu ấm hết mức có thể nhưng hiệu quả không lớn lắm. Trong khi đó, đội Máu ấm còn có nhiệm vụ vận chuyển một lượng lớn nguyên liệu, thế là lại kéo chậm tốc độ của đội Băng tộc.
Ashe lo lắng nhìn nhóm Máu ấm. Cô biết rằng, người Mấu ấm không chỉ thiếu thốn về thể lực, mà còn cả tinh thần.
Theo truyền thống của bộ tộc Avarosa, Grena, với tư cách là một Chiến mẫu, chỉ có thể lãnh đạo Băng tộc trên chiến trường trong khi Máu ấm được em gái Helnr dẫn dắt.
May mắn thay, Helnr đối đãi với người Máu ấm rất chân thành, không bao giờ phân biệt đối xử vì vấn đề huyết thống. Ngược lại, bà ấy còn cố gắng đấu tranh để giành quyền lợi cho họ.
Thật không may, Helnr vắng mặt lúc này.
“Dì Helnr là chỗ dựa tinh thần của họ. Lúc này, dì Helnr đã suy sụp, họ còn biết trông cậy vào ai đây?” Đây không phải là lần đầu tiên Ashe dừng chân để nhìn về phía sau. Dưới cái lạnh cực độ này, đi bộ nhiều ngày trong gió tuyết chắc chắn là một cực hình.
Ashe nhìn thấy Lothar; hắn đi cuối đội Băng tộc, đồng thời là người đi đầu trong nhóm Máu ấm.
Một mình hắn gánh phần hành lý mà phải chừng 2 người khiêng mới nổi, huống chi hắn còn vị thành niên.
Ashe không thể chịu đựng được nữa, bèn chạy về trước để tìm kiếm mẹ mình.
Grena đang kiểm tra bản đồ trong khi đang bước đi.
“Mẹ!” Ashe chạy đến cạnh Grena, “Dừng một lát để nghỉ ngơi nhé.”
“Không, tiếp tục đi.” Thậm chí Grena còn không ngẩng đầu lên.
“Nhưng đội Máu ấm mệt lã cả rồi. Mẹ để bọn họ đi ba ngày ba đêm, bọn họ không phải là Băng tộc cơ mà!” Ashe lo lắng nói.
“Nếu lạnh, họ nên mang thêm áo da và lông, hoặc ăn một ít hạt tiêu tuyết.”
Ashe ngẩn người một lúc, rồi thê lương nói: “Lại có thêm người Máu ấm chết giữa đường cho xem.”
“Ta biết giới hạn của bọn họ.” Grena không hề nhìn Ashe dù chỉ một lần, “Để họ đi thêm 1 ngày nữa.”
Ashe thất vọng nhìn tấm lưng rộng của mẹ mình.
“Mẹ có thể là một Chiến mẫu dũng cảm.” Ashe nghĩ, một mình chạy về đội hình phía sau, “nhưng mẹ không phải là một Chiến mẫu tốt.”
Lothar lê từng bước trên mặt tuyết, chợt nhận ra cơn ảo giác kéo đến; mọi thứ trước mặt hắn cứ nhợt nhạt đến lóa mắt dần.
“Úi, đó là gì nhỉ? Màu vàng ấy là gì?” Lothar nheo mắt, cố nhận diện rõ hình ảnh đang đến gần.
Đó là Ashe, mái tóc dài màu vàng nhạt của cô tung bay trong gió tuyết, làm xáo trộn bầu trời đầy tuyết bất biến này.
Khi chạy đến bên Lothar, Ashe thấy đôi môi của hắn nứt nẻ và nhợt nhạt, chẳng biết nó là màu tím hay xanh nữa.
“Đưa cái túi cho tôi.” Ashe ra lệnh.
“Gì?”
“Đưa cái túi cho tôi!” Ashe mạnh tay giành lấy chiếc túi lớn trên người Lothar rồi đeo nó trên lưng.
“Cô bị sao vậy?” Lothar muốn giật lại chiếc túi nhưng Ashe chặn tay hắn lại.
“Cậu nghỉ ngơi đi.” Ashe nắm lấy cổ áo Lothar, hung dữ nói: “Đi tìm một chiếc xe rồi nằm lên đó ngủ đi. Nếu bọn họ không đồng ý, cứ bảo là tôi ra lệnh.”
“Nè, chờ xíu……”
“Nếu cậu không ngủ, cả đời này tôi sẽ không quan tâm đến cậu nữa đâu!” Vừa nói, cô vừa chạy đi, hòa vào đội hình Máu ấm để giúp họ đẩy xe hành lý.
Lothar thất thần đứng đó, cân nhắc những gì Ashe vừa nói.
“Nếu Ashe không để ý đến mình nữa, thế thì lỗ lã quá.” Lothar mỉm cười, chậm rãi đi về hướng đội Máu ấm bằng bước chân khập khiễng.
Không ai trong hai người nhìn ở đằng xa, Maalcrom đang lặng lẽ quan sát họ.
————————————————————————
Môi trường tự nhiên ở Freljord rất khắc nghiệt; nhân loại khó mà tồn tại được ở đây, chỉ có Băng tộc là ngoại lệ. Hầu hết cấp lãnh đạo của các bộ lạc hoặc thị tộc đều là những vị pháp sư, giáo sĩ, thần thú hoặc những vị hành giả mang dòng máu Băng tộc hoặc có sức mạnh phép thuật. Dù những người bình thường không thuộc Băng tộc hoặc không biết ma thuật có tập trung lại thành những tộc quần để đùm bọc lẫn nhau, họ cũng khó mà sống sót bởi hoàn cảnh tự nhiên này. Đa phần, họ chỉ có thể sống sót dưới sự bảo vệ của Băng tộc, điều này cũng khiến địa vị của Máu ấm tại Freljord luôn ở mức cực thấp.—— Trích từ “Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội” của tác giả Ezreal.