Con Sói Cô Độc Xứ Freljord

Chương 4: Chương 4: Trên đường đi




Lothar cân nhắc một hồi, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nếu là Ashe, chết cũng xứng đáng mà.”

“Đủ rồi! Lothar!” Ashe hơi tức giận, “Đừng có làm trò trước mặt Maalcrom nữa!”

Mọi người xung quanh bắt đầu cười trêu ghẹo trước màn tuyên bố hùng hồn của Lothar. Ai cũng biết rằng, mặc dù con sói nhỏ này săn mồi rất giỏi, nhưng nó còn trốn nhanh hơn bất cứ ai khác khi gặp chiến tranh với các bộ tộc khác.

Maalcrom không cười. Gã có thể cảm thấy Lothar đang nói thật.

Maalcrom nhìn sang Ashe. Cô gái xinh đẹp ấy đang kẹp cổ Lothar lôi đi, như thể cô sẽ trừng trị Lothar một trận ra trò. Lothar không có huyết thống Băng tộc, sức mạnh kém hơn hẳn Ashe. Thế nhưng, hắn vẫn nghịch ngợm nhìn Maalcrom, nói: “Ashe bị tôi cướp đi rồi nè!”

“Im đi!” Ashe gõ mạnh vào đầu Lothar.

Maalcrom nở một nụ cười gượng gạo: “Trẻ nhỏ được sói nuôi lớn, đúng thật ngỗ nghịch khó dạy...”

...

Thị tộc bắt đầu cuộc hành trình trong ngày mới. Họ tiếp tục lên đường đi xa, tuân theo mệnh lệnh của Chiến mẫu Grena để tìm lại Ngôi báu Avarosa huyền thoại.

Thị tộc của họ có tên là Hậu nhân Avarosa.

Lothar cạn kiệt sức lực. Vì ưu thế của dòng máu Băng, thị tộc bị chia thành hai nhóm: đội hình đầu tiên được dẫn dắt bởi Chiến mẫu Grena, và tất cả đều là Băng tộc. Đội hình thứ hai đương nhiên bao gồm tất cả các những người thuộc Máu Bếp Lò bình thường, do Helnr, em gái của Grena, đảm trách.

Lothar không thuộc Băng tộc nên ở lại đội sau. Tuy vậy, hắn chạy nước rút với toàn bộ sức mạnh, bám sát ngay sau Ashe.

“Hắn nhất định là điên rồi!” Thậm chí, Ashe không muốn xoay đầu nhìn Lothar nữa. Cô nàng bắt đầu hối hận vì sao tối hôm qua lại ghé sang lều của Lothar. Nếu cô không đến đó, Lothar cũng sẽ không xung đột với mẹ mình. Và dĩ nhiên, hắn sẽ không bị kích thích để rồi theo đuổi mình dữ dội như vậy.

“Ashe, nhóc sói con đó bị gì vậy?” Một cụ già với bộ râu trắng to tướng đi chầm chậm bên cạnh Ashe ướm lời hỏi thăm.

“Yrael, cha đừng hỏi nữa.” Ashe van nài.

Yrael cười to: “Ta là Cha lớn của con, con không qua mắt được ta đâu.”

Ashe quay đầu sang một bên.

Yrael vuốt râu mép của mình, bày ra vẻ mặt khó đoán: “Để cha đoán xem, sói con nói muốn trở thành Huyết thệ của con, đúng không?”

“Yrael!” Ashe đấm mạnh vào cánh tay Yrael, “Chắc cha nghe thấy tên ấy thét to đêm qua rồi hả?”

“Không riêng mỗi ta, mà tất cả những người thuộc Băng tộc đều đã nghe thấy. Tai của chúng ta thính hơn dân Máu Bếp Lò nhiều.”

“Mặc kệ mọi người, dù gì thì con cũng không cưới Lothar đâu.” Ashe đá bay một cục đá.

“Bởi vì con không thích nó, hay do nó không phải Băng tộc?”

Ash dừng lại, cảm thấy hơi lúng túng trong lòng: “Chắc là cả hai.”

Yrael trìu mến vỗ nhẹ vào lưng Ashe: “Con có 5 người Cha lớn, ta là người lớn tuổi nhất trong số họ. Khi ta lấy mẹ con, ban đầu cứ nghĩ là vô vọng ấy chứ. Mấy tên cạnh tranh đều trẻ hơn, khỏe hơn ta, con đoán xem, kết quả thế nào? “

Ashe đã nghe Yrael kể câu chuyện này không biết bao nhiêu lần: “Kết quả là cả ba đứa con mà mẹ sinh ra đều là con của cha.”

“Và con chính là người duy nhất sống đến mùa xuân, đến Ngày lễ đặt tên.” Yrael chạm nhẹ vào đỉnh đầu của Ashe.

“Cha đang định nói cái quái gì vậy?” Ashe muốn kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt. Yrael thích nghe cô ấy gọi mình như vậy. Mỗi lần nghe thấy, ông ta lại nhảy cẫng lên như một đứa trẻ phấn khích.

Nhưng lần này, Yrael nói một câu đầy ẩn ý: “Điều mà cha muốn nói là, con không bao giờ biết được số phận sẽ mang đến cho mình điều gì. Đừng từ chối sói con nhanh như vậy.”

Ashe dừng chân, quay lại nhìn tên ngốc Lothar đang chập chững bước đi mệt nhọc ở cuối đội hình Băng tộc. Có thể thấy, hắn phải cố hết sức để không bị tụt lại phía sau, huống chi còn mang theo một bao hành lý rất lớn.

Ashe chợt nhận ra rằng, sẽ không có ai giúp Lothar đeo bao hành lý ấy. Thậm chí, chẳng ai chịu cho hắn ký gửi bao hành lý lên xe vận chuyển hàng hóa. Bởi vì, hắn không có xuất thân từ Hậu nhân Avarosa, hắn chỉ là đứa trẻ mà Grena nhặt được trong hang sói.

Hắn là người ngoài, từ nhỏ đã không có ai yêu mến hắn.

Ashe ngắm nhìn Lothar loạng choạng bước đi trong tuyết, bỗng dưng thất thần một hồi.

“Ashe, nói thật đi.” Yrael đột ngột hỏi, “Con thích sói con hay Maalcrom, hay con thích cả hai luôn?”

“Yrael!” Ashe đấm đá cha mình rất mạnh tay.

Yrael bật cười, tận hưởng nắm đấm thanh xuân của con gái mình.

...

Lothar cảm thấy mình đang chết dần.

“Mấy người Băng tộc này… Tại sao… bọn họ có thể đi nhanh như vậy chứ?” Lothar nhìn chằm chằm đội ngũ trước mặt, không để bọn họ khuất tầm mắt.

Nhưng Lothar sắp tiến dần đến giới hạn của bản thân, trong khi cái bao hành lý đang nặng đè lên hắn, khiến hắn sắp ngã gục.

Bỗng dưng, có một cánh tay đỡ lấy Lothar.

Lothar nhìn sang bên cạnh; người đã giúp hắn đang mang một khuôn mặt mà hắn không hề có thiện cảm.

“Cậu còn ráng nổi không?” Maalcrom quan tâm hỏi.

Lothar định nói là “không”, nhưng nếu thừa nhận như thế sẽ vô cùng mất mặt trước Maalcrom.

“Còn khỏe re!” Lothar nghiến răng, tiếp tục bước đi bằng tất cả sức lực của mình.

“Cậu không cần phải ép mình như vậy.” Maalcrom chống cây gậy làm bằng xương, đi sát bên cạnh Lothar, “Aishe đi đầu đội hình, dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không thấy.”

“Ai cần anh quan tâm!”

Maalcrom nở một nụ cười gượng gạo, không ngờ cậu bé sói con này lại cứng đầu đến thế.

“Cậu không cần xem tôi là kẻ thù, sói con à!” Bất chợt, Maalcrom ngưng tụ ra một luồng hơi lạnh âm u nơi lòng bàn tay, xua đi một phần mệt mỏi trên người Lothar. Lothar cảm thấy chân mình không còn mỏi nữa, bước đi nhanh hơn rất nhiều.

“Waooooo, đây có phải là ma thuật của Giáo sĩ Băng không? Thật tuyệt vời.” Lothar cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng.

“Nó chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn mà thôi. Tốt hơn hết, câu nên quay về với nhóm Bếp Lò.” Maalcrom thuyết phục.

“Không là không!” Lothar tiếp tục đi về phía trước.

“Cần chi mà cậu liều mạng đến thế?” Maalcrom không thể hiểu được.

Lothar nhìn vị Giáo sĩ Băng trước mặt, trong mắt hiện lên một tia lửa điên cuồng: “Chiến mẫu Grena khẳng định rằng tôi yếu đuối hơn những người thuộc Băng tộc. Bởi vì thế, tôi muốn trở thành Huyết thệ của Ashe, tôi muốn chứng mình là bà ấy nghĩ sai rồi.”

Maalcrom không biết phải trả lời thế nào, im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tôi thực sự không biết nên cười nhạo sự ngu ngốc của cậu hay khâm phục lòng dũng cảm của cậu.”

“Tôi thích vế sau hơn, anh bạn tình địch à!”

Maalcrom cười nói: “Thật ra, cậu không cần xem tôi như tình địch. Ashe và tôi... là không thể.”

Lothar nhìn Maalcrom bằng một ánh mắt đầy nghi ngờ: “Tại sao anh không thích cô ấy?”

“Ashe là cô gái xinh đẹp và tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy, nhưng...”

“Nhưng cái gì”

“Tôi là Giáo sĩ Băng.” Maalcrom cười khổ “Giáo sĩ Băng không được kết hôn. Tôi đã hiến dâng cả cuộc đời này cho chủ nhân của mình - Lissandra.”

Lothar nghiêng đầu: “Vậy anh có thích Ashe hay không?”

Maalcrom tức giận: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi và Ashe không thể đến được với nhau.”

“Nhưng anh vẫn thích cô ấy.” Lothar nói ngắn gọn, “Anh thích cô ấy, anh là tình địch của tôi!”

Maalcrom ngơ ngác nhìn Lothar trong khi cậu bé bắt đầu chạy lon ton để đuổi kịp hàng trước.

“Không ngại xuất thân, chỉ chú ý đến tình cảm...” Maalcrom nhìn lại cây trượng bằng xương trong tay mình, “Thật đáng tiếc, sói con, ta không đủ can đảm như cậu.”

- -----------------------------------------

Tuy có chế độ mẫu hệ nhưng hầu hết các thị tộc tại Freljord vẫn thực hiện chế độ một vợ một chồng. Ngoại lệ duy nhất chính là Chiến mẫu, người có thể kết hôn với nhiều Huyết thệ để chắc chắn sinh ra một bé gái khỏe mạnh, cường tráng nhằm kế thừa vị trí Chiến mẫu đời sau. Đối với đứa trẻ đó, chồng của mẹ đều là Cha lớn. Người Cha lớn ấy sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Chiến mẫu và những đứa con của bà, để giọt máu của thị tộc được kéo dài tiếp tục.-- Trích từ “Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội” của tác giả Ezreal.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.