Bạc Nhan hoảng hốt trước lời nhận xét Tô Nghiêu, khi cô phản ứng lại thì chàng trai trẻ đã cầm giấy nhẹ nhàng lau nước mắt thay cô.
Bạc Nhan thì thào, khi nào thì...
Cô hoàn toàn không phát hiện ra.
Dù sao thì cô vừa nhìn thấy Đường Duy cả người đều tập trung sự chú ý trên người cậu ta, thậm chí còn không quan tâm đến cảm xúc của chính mình, Tô Nghiêu rầu rĩ bỏ lại những lời này sau đó thu khăn giấy lại vo thành một cục ở trong tay.
Cậu ta dường như cất giấu một sự tức giận vô cùng lớn.
Bạc Nhan nhìn vào mắt Tôi
Nghiêu, cũng không nói gì khác, chỉ ngồi xuống sô pha cùng Tô Nghiêu, sau đó hỏi em trai cô xem làm sao có thể tìm được cô?
Lúc nhìn thấy chủ Bạc.
Tô Nghiêu nhỏ giọng nói, cậu ta mới đi từ trong một góc ra đang cùng người khác nói chuyện liền đi theo ông ấy rồi tìm được chị.
Bạc Nhan thở hổn hển, thì ra là như vậy.
Cô không có nghĩ tới vừa mới trở về lại bị đối xử như vậy.
Tô Nghiêu cau mày, chàng trai trẻ mặt mũi tuấn tú so với người bên ngoài là một bộ dạng vô cùng đẹp nhưng đáng tiếc ở trong mắt Bạc Nhan cậu ta mãi là em trai cô thôi.
Cho dù trong lòng Đường Duy không có Bạc Nhan thì trong lòng cô cũng không có vị trí cho cậu ta.
Từ lâu Tô Nghiêu đã nhận ra được điều này nhưng mà cậu ta không giống Nhậm Cầu, so với
Nhậm Cầu thì cậu ta có lý do quang minh chính đại làm bạn với Bạc Nhan.
Nhưng mà Nhậm Cầu không có.
Tô Nghiêu sửa sang lại tóc mình, được rồi chị ở trong này nghỉ ngợi cho tốt đừng có đi ra ngoài. Em sợ lỡ như ra ngoài có người đến chào hỏi, chị không ở đây lâu rồi cũng không biết thế thì không phải là xấu hổ lắm sao?
Em có thể nói thẳng rằng không muốn chị đi ra ngoài gặp mặt
Đường Duy là được mà. Bạc Nhan híp mắt cười rộ lên, con ngươi màu nâu xám khi nhìn người khác một cái sẽ khiến họ rơi vào vực sâu, Tô Nghiêu nhìn thẳng cô vài giây, sau đó từ bỏ giải thích, đúng vậy, ý của cậu ấy chính là như vậy.
Kỳ thật cô có thể tự mình giải quyết toàn bộ. Bạc Nhan vừa định nói hiện tại cô đã chín chắn rất nhiều, lại thấy chàng trai trước mặt lập tức đứng lên đi tới trước mặt cô.
Rồi sau đó Tô Nghiêu cúi người xuống, cậu ấy biết mình nhỏ hơn Bạc Nhan hai tuổi cho nên đã khiến hai người bọn họ có những suy nghĩ chênh lệch nhau không thể nào vượt qua được, chính là
Chị đấy.
Bạc Nhan dừng lại một chút nghe Tô Nghiêu tiếp tục nói.
Từ lúc bắt đầu đã là như vậy, hai năm trước bị oan ức chị cũng chịu đựng không nói yên lặng ra nước ngoài. Hiện tại đã hai năm sau rồi mà chị vẫn như thế, gặp lại Đường
Duy còn sợ hãi, tại sao một minh chị phải đối mặt với tất cả, một mình gánh chịu mọi hậu quả. Bạc Nhan, chị ơi là chị, có thể đừng giống như kẻ ngốc vậy không, gặp chuyện gì cũng một mình chiến đấu.”
Nụ cười của Bạc Nhan dần dần cứng đờ.
Tô Nghiêu nhẹ nhàng vỗ về tóc cô, lời nói với Bạc Nhan mang theo ý nghĩa sâu xa, thỉnh thoảng cũng nên thử nghiệm một chút, dựa vào bên cạnh em đi.
Đôi môi Bạc Nhan run rẩy cuối cùng cô nhẹ nhàng bắt lấy tay Tô Nghiêu đang đặt trên đỉnh đầu cô, với động tác này con người Tô Nghiêu rụt lại, môi nhếch lên, đi bên Bạc Nhan cười nói vậy thôi. Chị đã biết em trai Tô Nghiêu của chị giờ đã trưởng thành rồi, chị không có ý xem thường em.
Căn bản không phải ý này.
Tô Nghiêu muốn nói gì đó nhưng khi đối mặt với khuôn mặt của Bạc Nhan lại không biết nói gì cá.
Quên đi, quên đi. Cô ngốc Bạc Nhan này sẽ mãi không hiểu được.