Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1103: Chương 1103: Ba câu đều nói tới Đường Duy




Bạc Nhan đã từng nghe một câu hát, trái đất không đủ lớn, người yêu và kẻ thù cũng sẽ gặp nhau. Càng chạy trốn sẽ càng gặp nhau, tại sao người phàm lại không có canh Mạnh Bà để quên đi chứ.

“Nếu chị biết thì đã sợ” Bạc Nhan nắm chặt ngón tay, có thể thành thật ngẩng đầu đối mặt được chứ?.

Biết rằng không thể trốn tránh, tại sao không chọn một ngày tốt để làm bạn cùng.

Tô Nghiêu nhìn vào mắt Bạc Nhan, đột nhiên cảm thấy được, từ lâu mình đã không hiếu được chị gái mình.

Mấy năm cậu rời nhà họ Tô đi du học và sinh sống, Bạc Nhan sống trong thế giới không có cậu, nhưng lại sống cùng với thiếu niên Đường Duy kia, dưới tình huống như vậy, có bao nhiêu người không có xích mích?

Vào lúc này, Tô Nghiêu cuối cùng đã nhận ra.

Một sự công nhận mà cậu thậm chí cũng không dám thừa nhận.

Cậu không thể cứu được Bạc Nhan Cậu, cũng không thể trở thành cứu tinh của Bạc Nhan.

Ánh mắt Tô Nghiêu tối sầm lại: “Bạc Nhan, chỉ cần em còn ở đây một ngày, em sẽ làm mọi cách ngăn cản Đường Duy đến tìm chị, cùng chị đi tìm Đường Duy”

Bạc Nhan đang đi lên cầu thang thì dừng lại, có chút không hiểu được suy nghĩ của Tô Nghiêu: “Vì sao?”

“Vì anh ta không xứng” Tô Nghiêu nghiến răng đi tới từ phía sau Bạc Nhan, sau đó cậu nắm lấy tay Bạc Nhan kéo cô lên lầu, dường như cậu vẫn chưa hết nguôi giận: “Đợi đã, ở lại chơi game cùng em”

“Lại là cái game kinh dị đó!”

Bạc Nhan lúc này nghe thấy hai chữ “chơi game” từ trong miệng Tô Nghiêu, sắc mặt sẽ đại biến, dù sao lúc trước bị Tô Nghiêu kéo đi chơi cái game kinh dị đó, bóng ma trong lòng cô vẫn còn: “Không được…”

“Em sẽ là đồng đội bảo vệ chị” Tô Nghiêu mím môi, quay đầu liếc nhìn Bạc Nhan: “Đôi khi chị cũng phải rèn luyện lá gan của mình một chút đúng không? Ít nhất trong tương lai nếu bị ai bắt nạt cũng có thể cứng rắn một chút”

Lông mi của Bạc Nhan run rẩy không nói được lời nào, cô lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua lịch,cô bị đuổi khỏi nhà Đường Duy cũng mấy ngày rồi, sau khi bị đuổi ra ngoài, cô vẫn nghĩ xem Đường Duy sẽ thế nào sẽ chăm sóc bản thân.

Cậu thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không để mình bị ấm ức.

Bạc Nhan thở dài trong lòng: “Một lát nữa trong trường còn có biểu diễn văn nghệ.”

Tô Nghiêu đưa Bạc Nhan đến thư phòng, đặt cặp sách lên kệ, bật PS4 lên, sau đó tiếp nhận lời nói của Bạc Nhan: “Em mới chuyển đến trường, chưa nghe nói đến” “Nói chị nghe, ở trường em có giao lưu với bạn mới không?

“Chị ơi, làm sơn, chị đừng hỏi em những câu nhàm chán đó như những người lớn được không?” Tô Nghiêu liếc mắt xem thường: “Thời đại nào rồi, còn bạn mới với chả bạn cũ. Với lại em không cần thiết phải đi giao lưu kết bạn mới”

Tô Nghiêu chính mình suy nghĩ nhiều quá, Bạc Nhan ngăn cản không được gì, cùng Tô Nghiêu ngồi xuống: “Vậy em cảm thấy trường học như thế nào?”

“Tốt lắm” Dừng lại một chút, Tô Nghiêu tiếp tục: “Nhưng rất nhiều người nói với em về Đường Duy, cứ như thể…”

Cứ như thể sự tồn tại của Đường Duy là niềm tự hào của trường.

Anh ta tốt như vậy sao?

Tô Nghiêu không thể hiểu được.

“Đường Duy thật sự rất thông minh”Bạc.

Nhan chỉnh lại tóc nói: “Về sau em sẽ biết “Em không có hứng thú biết” Tô Nghiêu ủ rũ nói: “Cứ ba câu thì đều là nhắc đến Đường Duy không ngừng, nhiều khi mẹ của Đường Duy cũng không giống chị.”

Hai người chơi game đến tận nửa đêm, lần này tiếng hét của Bạc Nhan hiển nhiên đỡ hơn lần trước rất nhiều, hơn nữa mục tiêu khi bắn cũng nhảm chuẩn hơn nhiều. Tiến độ nhanh như vậy khiến Tô Nghiêu cảm thấy có chút không thể tin được: “Chị có lén chơi game sau lưng em không vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.