Đêm đó Đường Thi có một giấc mơ rất dài, khi cô tỉnh mộng thì trời đã sáng choang, cũng đến gần buổi trưa rồi. Sau khi thức dậy, cô hít thở sâu mấy hơi rồi mới cảm thấy mình thực sự tỉnh mộng.
Cô đứng dậy, chải cho mình một kiểu tóc khác, sau đó gửi tin nhắn cho Khắc Lý Tư và Khương Thích. Cô cảm thấy hôm nay chính là một khởi đầu cho cuộc sống của cô, bỏ hết những toàn bộ yêu thích ra phía sau, rốt cuộc cô cũng không còn điểm yếu để mặc người ta nắm lấy đe dọa nữa.
Cô không biết Bạc Dạ có hài lòng với tình trạng này hay không, dù sao tất cả mọi thứ đều như anh mong muốn không phải sao?
Khắc Lý Tư nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô, hẹn cô đi ra ngoài cùng nhau ăn cơm. Sau khi trang điểm xong Đường Thi thay đối một tâm trạng mới rồi lập tức ra cửa, cô và Khắc Lý Tư hẹn gặp ở Trung tâm thương mại Toàn Cầu IAPM. Ba mươi phút sau, hai người gặp nhau ở cửa Trung tâm thương mại.
Khắc Lý Tư mặc vest cũng rất ra dáng, Đường Thi vừa nhìn thấy anh ta thì lập tức nở nụ cười: “Cậu ăn mặc giống như đi hẹn hò vậy!”
Khắc Lý Tư bước đến ôm cổ cô: “Đây không phải là của nợ của tôi sao! Có chuyện tốt sẽ không nhớ đến tôi, chỉ khi có chuyện xấu mới phản ứng đầu tiên là tìm tôi!”
Đường Thi cười hô mấy câu tôi sai rồi, sau đó kéo tay của anh ta, hai người đi vào Trung tâm thương mại giống như hai cô bạn thân vậy. Chọn lựa trong mấy quầy hàng chuyên doanh một lúc, lại đi dạo một vòng thì trên tay Đường Thi và Khắc Lý Tư đều có thêm hai túi đồ
“Cậu đã thoát khỏi tên đàn ông rác rưởi Bạc Dạ kia, có phải nên mời tôi ăn một bữa cơm chúc mừng không?” Khắc Lý Tư cười một tiếng: “Có thể gọi Khương Thích đến dùng bữa chung.”
“Tôi có gọi Khương Thích rồi nhưng mà không biết tại sao cậu ấy chưa trả lời tôi.” Đường Thi lại lấy điện tho di động ra nhìn một chút, lẩm bẩm một câu kỳ quái, sau đó lại chuyển tầm mắt: “Chúng ta đi thôi! Chúng ta tự đi ăn trước, đợi cậu ấy trả tin nhắn rồi tự bắt xe taxi lại đây đi!”
“Được thôi!” Khắc Lý Tư chọn một nhà hàng món tây rất hot trên mạng,
kéo Đường Thi vào trong. Anh ta là một anh chàng lại Tây có khuôn mặt đẹp trai nên nhân viên trong nhà hàng đều cho rằng anh ta và Đường Thi là một đôi người yêu trẻ, còn bàn luận sau lưng hai người mấy câu kiểu như “Thật hạnh phúc” “Thật ngọt ngào“...
Hai người mở một phòng riêng, Khắc Lý Tư dùng mũi chân kéo một nhỏ băng ghế tới, sau đó hai chân dài đẹp mắt cứ thả lỏng gác lên băng ghế như vậy, không có một chút cao quý, đẹp trai lạnh lùng như khi đối mặt với các phương tiện truyền thông mà giống như một tên nhà giàu mới nổi, chỉ kém không ngậm một điếu thuốc trong miệng.
Khuôn mặt anh ta đầy vẻ ngả ngớn: “Cô nàng! Gọi thức ăn thay tôi đi.”
“Biến đi đồ con lợn!” Đường Thi cười mắng một câu: “Khi chúng ta vừa tiến vào, tôi nghe có người cậu đẹp trai đấy!”
Cái tên gay chết tiệt này lập tức hếch mặt, nếu có đuôi thì chắc lúc này đuôi cũng vểnh lên trời rồi, anh ta hừ hừ hai tiếng: “Mấy anh chàng con lai như tôi có ai không đẹp trai? Chẳng phải cái tên Tô Kỳ gì kia cũng rất đẹp trai à?”
“Nhắc đến anh ta làm gì?” Đường Thi bĩu môi một cái: “Tôi đã phủi sạch tất cả quan hệ với bọn họ rồi.”
“Ồ! Thật sao?” Khắc Lý Tư nháy mắt mấy cái: “Nếu như vậy tôi phải lập tức ngủ với Bạc Dạ, giúp cậu hả giận.”
“Cậu muốn ngủ thì cứ ngủ đi, nói cái gì thay tôi hả giận chứ!” Đường Thi liếc mắt: “Một tên đàn ông rác rưởi thì có gì tốt mà thích, còn không bằng mấy anh chàng trẻ tuổi mà!”
“Bây giờ bắt đầu dạy dỗ tôi nữa à!” Khắc Lý Tư mò ra một điếu thuốc từ trong túi rồi đốt lên, sau đó ngậm trên môi giống như đại ca, lật thực đơn và từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Có một bạn gay tốt như tôi thì cậu nên cảm ơn Bồ Tát đi. Cậu nghĩ lại mà xem, cậu thất tình chia tay thì tôi cũng đi dạo phố với cậu!”
Thất tình chia tay ư? Nghe vậy Đường Thi lập tức bật cười.
“Tôi không yêu Bạc Dạ, năm năm trước đã không yêu rồi.”