Ánh nắng ban mai xuyên qua tầng mây rơi xuống bến cảng, có chút gió mát thổi sượt qua mặt mọi người, lúc này Bạc Dạ cảm thấy trái tim mình như đột nhiên ngừng đập, anh thất thần nhìn mặt biển yên bình, giống như một bức tượng không có chút linh hồn nào.
Anh nhìn về phía Đường Duy đang đi xuống, một lúc sau mới giống như bị giật mình, toàn thân rùng mình.
Không thể nắm chặt được chiếc đoạn thoại di động của cậu bé, trong chốc lát nó liền rời xuống dưới chân anh.
Cảnh vật buổi sáng thật tốt, thật đẹp, nhưng cũng thật tàn khốc.
Như thể anh bị bỏ rơi, như thể anh là người duy nhất còn lại trên thế giới này, Bạc Dạ mắt đỏ hoe, tim có rút, đau đớn lan tràn khắp cơ thể.
Anh run rẩy mở điện thoại di động của cậu bé lên, trong đó có mấy đoạn ghi âm, anh nhìn chằm chằm vào nút play trên màn hình nhưng Bạc Dạ không dám bấm vào.
Anh sợ, nếu anh nghe thấy điều gì làm nhận thức của mình thay đổi thì anh nên làm gì? Làm thế nào để anh sẽ cứu được Đường Duy và Đường Thi dù đã bị dồn đến cùng đường bí lối?
Tiền của anh đã hết, anh chỉ muốn thời gian quay trở lại!
Cảnh sát nhận thấy sự hoảng loạn của Bạc Dạ nên đã giúp anh nhấn nút phát và một cuộc trò chuyện được phát ra.
Giọng nói của hai người trong cuộc trò chuyện đều quen thuộc với mọi người, giọng nói non nớt là Đường Duy, còn giọng nữ trong trẻo là... An Như. “Em biết chị đã làm điều đó.”
“Em nói em biết rằng chị đang tìm người bắt cóc em.”
“Ha ha ha? Em nói gì vậy? Mẹ em nói dối em sao? Đừng nói nhảm nữa,
chị không bao giờ làm loại chuyện đó.”
“Chị đúng là dài dòng...”
“Không cần bàn cãi gì nữa, em biết rằng chị đã trả tiền cho người bắt cóc em và mẹ em, chị cũng đã bắt cóc người nhà của những người đó, nếu họ dám nói một lời về chị trước mặt Bạc Dạ thì chị sẽ làm điều gì đó với người nhà bọn họ. Vì vậy, nhóm bắt cóc không hề thay đổi lời thú tội mà đồng thời còn khẳng định chỉ là gây án tạm thời.”
“Em, em nhất định không được nghe mẹ em nói bậy đâu nha!”
“Nếu em thực sự có bằng chứng cho thấy chị đã làm điều đó, tại sao em không nói cho cha em biết?”
“Bởi vì em chỉ nghe lời nói bậy bạ của mẹ em, đừng tưởng rằng em có thể đổ tội cho chị. Cha em cũng sẽ không nghe những lời nói bậy bạ của em đâu.”
“Cha của em?”
“Trước đây, thậm chí em còn không nghĩ đến việc nói cho chị về Bạc Dạ, bởi vì em nghĩ rằng một người như ba em xứng đáng với chị, nhưng chaa em không được phép làm tổn thương mẹ em.”
“Chị biết không, có lẽ lúc nhỏ em nghĩ đến chị nhiều quá nên mới thua, em đã nhiều lần nghe thấy chị chuẩn bị gọi điện thoại cho nhà họ Bạc.” Tiếng cười của Đường Duy cũng được ghi lại và truyền đến tai mọi người.
“Em cũng lười vạch trần chị, bởi vì em cho rằng đây cũng chỉ là một cơ hội.”
“Một là đây là cơ hội để mẹ em và Bạc Dạ hoàn toàn tan vỡ.”
“Em.. em là ai? Không thể nào, em chỉ là đang giả thần giả quỷ! Bạc Dạ chắc chắn sẽ không tin em!”
Cuối cùng, anh nghe thấy tiếng Đường Duy bước lên cầu thang, âm thanh cuối cùng là tiếng cười trầm thấp của cậu bé, nó như là một cây kim đâm thằng vào lồng ngực của Bạc Dạ với một lực xuyên thấu tim phổi.
Anh cảm thấy lồng ngực mình như có một lỗ thủng, máu trào ra, gió lạnh qua khiến anh lạnh toát cả người! thổi
Anh giật điện thoại từ tay cảnh sát và phát đi phát lại đoạn ghi âm!
Không thể nào... không thể nào... có chuyện gì vậy? Bản ghi này được ghi âm trong hoàn cảnh nào? Đường Duy... tại sao Đường Duy lại để đoạn ghi âm này cho anh nghe?
Bạc Dạ đỏ mắt nhìn An Như, trong mắt người đàn ông tràn ngập hận ý, nhìn thấy mà phát hoảng: “Bắt cô ta lại đây!”
Cảnh sát xung quanh lao tới khống chế An Như, hoảng sợ hét lên: “Bạc Dạ, anh định làm cái gì!”
Bạc Dạ thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, anh lắc chiếc điện thoại trên tay rồi toàn thân run rẩy.
Nếu đoạn ghi âm này không được ghi lại thì anh đã làm gì với hai mẹ con họ? Chúa ơi, anh đã làm những việc không thể tưởng tượng được với hai mẹ con vô tội bọn họ!
Anh thậm chí đã làm cô tổn thương và bẽ mặt, thậm chí còn ở trước mặt cô thiên vịcho người đã làm việc xấu sau lưng cô!
Nhưng cô thì hết lần này đến lần khác tố cáo anh đến khản cổ, nhưng anh vẫn không nghe, lúc đó anh không tin cô dù một lời!
Bạc Dạ chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn dữ dội, anh lấy tay che ngực, chỉ cảm thấy thân thể bị thương ngàn vạn lần chảy máu, cả thân thể co quắp lại.
Anh thậm chí còn co giật, nhấp vào một đoạn ghi âm khác và nghe thấy một giọng nói ngây ngô:
“Bạc Dạ, con là Đường Duy.”
“Khi cha nghe thấy giọng nói này của con, có lẽ con không còn ở bên cạnh cha nữa. Cảm ơn cha đã để An Như bên cạnh con, để cô ấy bị con chọc tức hết lần này đến lần khác dẫn đến này sinh ra sự căm ghét với con.” Những lời này như một nhát dao cứa vào tim Bạc Dạ, sắc mặt anh tái nhợt, chấn động, điện thoại lại rơi xuống đất.
Nhưng giọng nói vẫn tiếp tục.
“Vì muốn thoát khỏi cha, con đã phải trả một cái giá hợp lí. Cha đã thấy chưa? Đây là bi kịch do chính cha gây ra. Cha là điểm khởi đầu cho mọi thảm họa và là người chịu mọi cái giá phải trả để chuộc tội. Con không biết mẹ con đã làm gì có lỗi với cha năm năm trước nhưng con hy vọng rằng mọi thứ đúng như cha nghĩ, nếu không, khi sự thật được con tiết lộ một lần nữa thì Bạc Dạ, cha sẽ không còn gì cả.”
Bạc Dạ mỉm cười và rồi người đàn ông cao 1m70 cũng bật khóc.
“Cuối cùng, chúc mừng cha bằng một câu nói mà con đọc được từ một cuốn sách”
“Chúc mừng cha từ nay đã nhận được vô số quyền lợi, tất cả giang sơn, nhưng lại hưởng thụ sự cô đơn đến vô biên!”
Con trai của anh chúc anh từ nay nhận được sự cô đơn vô biên!
Anh hận không thể hơn một đứa trẻ!
Bạc Dạ cảm thấy tim mình như bị đào bới, hai chân mềm nhũn ra, quỳ trên mặt đất.
Anh như mất hết ý thức, thẫn thờ nhìn biển xanh phía dưới, chợt cảm thấy có lẽ người cần chuộc lỗi không phải là Đường Thi mà là chính mình.
Và Đường Thi là người duy nhất cứu rỗi anh trên cuộc đời này...
Cuối cùng, ngay cả Đường Duy cũng bỏ rơi anh vậy thì anh còn gì nữa? Anh không còn gì cả! Trong đời Bạc Dạ chưa bao giờ mất áo giáp như thế này, bại trận đến mức không muốn có con trai bên cạnh!
Anh thực sự rất buồn..
Bạc Dạ cười đến mức trái tim quặn thắt lại, Lâm Từ tiến lên đỡ anh, nhưng anh lại loạng choạng quay lại bãi biển, nhìn mặt biển, giọng nói vẫn còn run run: “Đi tìm thằng bé đi! Dù có phải lấp biển, cũng phải đưa Đường Duy trở về!” Lâm Từ đưa tay ra che mắt Bạc Dạ.
Bạc Dạ bị cậu ta che mắt, nói không nên lời: “Anh làm gì vậy, tôi không nhìn thấy, Lâm Từ...”
Cho đến khi anh nghẹn ngào.
Lâm Từ không thể chịu đựng được che nửa khuôn mặt mình, mặt trời dần dần nhô lên từ phía sau, khi mặt trời chiếu vào mặt Bạc Dạ, một số giọt lấp lánh như pha lê phản chiếu ánh sáng rơi trên mặt anh.
Giữa mùa đông năm nay, Bạc Dạ mất Đường Thi, Đường Duy và tất cả những người mà anh có quan hệ thân thiết. Anh đứng trên bãi biển nơi Đường Duy ngã xuống, như thể đang thực hiện một màn tưởng niệm thầm lặng. Nhưng anh biết rằng trên cuộc đời này, sẽ không còn ai có thể tha thứ cho anh nữa.
Mọi sự ấm áp của anh đã bị chính tay anh phá bỏ.
Mọi người đều cảm thấy đau lòng, nhìn biểu hiện của Bạc Dạ, họ cảm thấy dường như trời sắp sụp đổ. Thì ra cảnh tượng như thế... và bây giờ anh thật thảm thương.
Cho đến khi bình minh ló dạng, Lâm Từ lấy tay che đi đôi mắt đỏ hoe của anh, mọi người im lặng chờ đợi cho đến khi Bạc Dạ ngừng nghẹn ngào.