Mọi người đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, cho đến khi nhân viên bảo vệ thực sự đi vào, Bạc Dạ thực sự ra lệnh, bọn họ mới nhận ra, đây không phải chuyện đùa!
Vinh Nam đã lớn như vậy, ngồi trên vị trí này lâu như vậy, cũng chưa từng bị đuổi ra khỏi phòng như thể này!
Có thể nói là vô cùng nhục nhã!
Sau khi đuổi Vinh Nam đi, Bạc Dạ gần như cả người đều cảm thấy thoải mái sảng khoái, vài người bước ra từ phòng khách nhỏ, tất cả đều rối rít trợn mắt há miệng. “Anh đuổi Vinh Nam đi?”
Bạc Dạ nói: “Ừ, có chuyện gì sao?” “Anh dám đuổi anh ta đi?” Kỳ Mặc trợn to hai mắt: “Nhìn anh ta có vẻ như thân phận không hề tầm thường đó.” “Anh ta là ai chứ, ngày nào cũng ra vẻ bí bí mật mật không xưng danh tính, là con trời chắc?” Bạc Dạ cười lạnh một tiếng không thèm quan tâm, lại nói: “Đúng rồi, trưa nay ăn gì, đã nghĩ xong chưa?”
Asuka miệng há hốc vẫn chưa kịp khép lại: “Sao tiết tấu của anh nhanh như vậy? Trưa nay ăn gì? Trời a... anh có thể vừa mới đuổi Vinh Nam đi đấy!”
Bạc Dạ quay mặt lại nói: “Sao nào, cô ngưỡng mộ? Không thành vấn đề, lát nữa tôi cũng có thể gọi bảo an đuổi cô ra ngoài, cho cô trải nghiệm thử một chút cảm xúc của anh ta.”
Asuka lập tức xị mặt: “Không được không được, tôi vẫn còn yêu quý mọi người lắm.” Một đám người cười rộ lên, Đường Duy đứng ở một góc, đột nhiên cảm thấy không thể hiểu nổi ba của mình. So với trước kia, ba có vẻ như ngày càng xa lạ hơn.
Vậy là tốt hay xâu đây?
Ưu điểm là, bây giờ ba đã biết bảo vệ những người xung quanh, nhưng cũng có nhược điểm, Đường Duy sợ rằng cứ trực tiếp đắc tội với Vinh Nam, sau này sẽ để lại mầm mống tai hoa.
Như biết được suy nghĩ của Đường Duy, Bạc Dạ tiến lên nắm tay con trai, sờ sờ đầu cậu: “Đang nghĩ gì vậy?” “Con sợ một ngày nào đó ba sẽ bị Vinh Nam đuổi giết.”
Đường Duy thành thật nhìn vẻ mặt của Bạc Dạ, nhẹ giọng nói: “Con sợ nếu ba cứ đối xử phách lối với người đó, người đó sẽ quay lại tìm ba báo thù.” “Ồ.” Bạc Dạ không quan tâm. “Vậy thì anh ta đến đây cũng tốt ở đây, cũng không phải ba không có chuẩn bị.”
Cái con người này sao lại có thể cứng đầu cứng cổ như vậy!
Đường Duy nghẹn lời, nói: “Được rồi, con nên tin tưởng ba có khả năng bảo vệ chính mình.” “Đúng vậy.”
Bạc Dạ dắt Đường Duy đi tới đại sảnh: “Nhiệm vụ của con là tự bảo vệ chính mình. Về phần chuyện của người lớn, con không cần lo lắng, nói khó nghe thì cũng không có tư cách để lo lắng. Tuy rằng lời này có hơi thẳng thắn, nhưng thực tế là đúng như vậy.”
Là một đứa trẻ, không gây rối cho người lớn đã chính là sự giúp đỡ tốt nhất, lo lắng lung tung dể làm gì? Việc của người lớn sẽ do họ tự giải quyết, lo lắng dư thừa chỉ làm gián đoạn tiết tấu của trẻ con và người lớn mà thôi.
Sau đó một đám người ngồi trong phòng khách bàn luận về chuyện bữa trưa ăn gì, Lâm Từ vẫn còn đang buồn rầu vì bọn họ họ đột nhiên nhảy từ suy đoán thân phận của Vinh Nam sang chuyện ăn trưa, nhưng bọn họ đã quyết định rồi. “Tới nhà hàng này đi!”
Lâm Từ chưa kịp phản ứng, một nhóm người đã bay ra ngoài: “Lâm Từ giúp lái xe đi! ĐI!”
Đường Duy tràn đầy hứng thú nắm tay Lâm Từ: “Nhà ăn chủ đề của Disney! Ba giờ con hoàn toàn là người tự do sao?” Bạc Dạ nhìn lại cậu rồi nói: “Đúng vậy, bọn họ không dám kiện con đâu.”
Mặc dù quả thực bây giờ Đường Duy tự do hoạt động đã vi phạm hợp đồng, nhưng cũng là do bọn họ không tuân thủ hợp đồng trước.