Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1071: Chương 1071: Cậu sẽ không phải là thích cô ấy chú?




Những lời này khiến vẻ mặt của Bạc Nhan có chút thay đổi, cô bé đầu tiên là ngây ngẩn cả người không nói chuyện, cách một lúc mới nhẹ giọng nói: “Không. Không có, em trước kia cũng là gọi như vậy, nhưng mà, tên đầy đủ

Cô bé đang nói dối. Loại nói dối kém cỏi thế này, Nhậm Cầu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được cô bé.

Chính là thấy biểu tình của Bạc Nhan là một bộ dáng sợ hãi nói sai điều gì, cậu ta đương nhiên cũng không đành lòng vạch trần. ở trong lòng thở dài, Nhậm Cầu nhìn về phía đối diện xem xét thái độ của Đường Duy, cho một bậc thang để đi xuống “Kia nhưng thật ra, nhưng mà tên đầy đủ so với tôi cũng tốt, cậu lần sau cũng dứt khoát gọi tôi như vậy cũng được.

Bạc Nhan gật gật đầu, lại đưa Đường Duy một ly nước chanh, theo sau nói: “Ngày mai anh muốn ăn cái gì vậy?”

Cô đã muốn bắt đầu chuẩn bị làm cho Đường Duy đồ ăn gì vào ngày mai rồi.

Trong lòng Nhậm Cầu thâm giật mình, tình cảm Bạc Nhan dành cho Đường Duy rốt cuộc là loại cảm tình gì đây?

Là tình yêu hay là một thứ tồn tại từ lâu đã chuyển hóa thành tình cảm gia đình?

Nhưng là Nhậm Cầu cũng không hỏi ra miệng, biểu tình Bạc Nhan nhìn Đường Duy khiến người ta thực đau lòng, cậu ta sợ chính mình thuận miệng nói ra, kết quả sẽ là chủ đề không nên nói tạo thành sự xấu hổ cho Bạc Nhan.

Bữa cơm tối này sau lại ăn đích thực nhanh chóng, đại khái cũng là do tài nghệ nấu nướng của Bạc Nhan quá tốt, mọi người rất nhanh ăn hết sạch thức ăn trên chiến đĩa.

Thấy bọn họ ăn đã nọ, Bạc Nhan đi vào phòng bếp lấy một đĩa trái cây đem ra. Các loại trái cây được cắt gọt có hình dáng tinh xảo, thoạt nhìn đã thấy được kỹ thuật dùng dao điêu luyện rôi.

Nhậm Cầu nói: “Sau khi ăn xong còn có ăn hoa quả nữa sao?”

Bạc Nhân mim cười. “Sợ các anh ăn nhiều sẽ bị ngấy, cho nên ăn chút hoa quả để thanh lọc dạ dày ấy mà” Nói xong cô bắt đầu đi vào phòng bếp rửa chén đĩa, toàn bộ quá trình Đường Duy đều ngồi ở giữa số pha nhìn bọn họ, nghe đối thoại và tương tác giữa họ, ánh mắt khẽ nheo lại. Không biết là vì cái gì, mỗi lần Bạc Nhan cười tủm tỉm cùng Nhậm Cầu nói chuyện, nội tâm cậu sẽ có loại gào thét khó chịu không thể hình dung.

Bạc Nhan có bao giờ nhìn cậu mà tươi cười vậy không?

Sâu trong ánh mắt Đường Duy xuất hiện một cỗ mông lung, cậu nhớ lại mình và Bạc Nhan đã quen biết nhau hơn mười năm, từ lúc còn rất nhỏ cô bé đã tồn tại trong trí nhớ của cậu, cho đến tận bây giờ ước chừng cũng đã mười ba năm.

Mười ba năm đã đủ để gọi là thanh mai trúc mã rồi.

Cô trước kia đều gọi cậu là anh trai nhỏ, bây giờ lại lo lắng gọi tên đầy đủ của cậu, khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi đây?

Đường Duy nhớ ra rồi, bất kể là từ trước, vẫn là quá khứ. Thời điểm Bạc Nhan nhìn cậu, trong mắt trước sau vẫn là mang theo loại khẩn trương cùng sợ hãi.

Đường Duy rất muốn hỏi một chút, nếu như cô bé sợ cậu, sợ bị cậu đối xử lạnh nhạt, sợ sự trào phúng từ câu, vì cái gì lại thà rằng muốn chịu đựng sự lo lắng hãi hùng này, nhất định bám theo sau cậu cơ chứ?

Chẳng lẽ Bạc Nhân trời sinh không có tự trọng sao? Hay là nói... Cô bé còn có ý đồ gì khác?

Mặt Đường Duy nheo lại, nhìn Bạc Nhan ở trong bếp rửa chén, nghĩ rằng nếu như có thật sự là một người phụ nữ mang theo mưu đồ khác, như vậy tâm cơ của cô bé thật sự đáng sợ. Có thể chịu đựng sự tra tấn như vậy mà vẫn muốn ở bên cạnh cậu, nhất định là muốn từ trên người cậu lấy được thứ gì đó. Đường Duy hít sâu một hơi, suy nghĩ rất nhiều, hai mắt

Nhậm Cầu luôn dõi theo cậu, theo bản năng hỏi một câu: “Anh đang nghĩ cái gì mà gương mặt nghiêm túc vậy?” Đường Duy mở mí mắt dày ra liếc cậu ta một cái, sau đó cổ ý hỏi anh ta lớn tiếng làm cho Bạc Nhan đang rửa bát bên trong cũng nghe thấy “Nhậm Cầu, cậu sẽ không coi trọng cô ấy đó chứ?”

Bạc Nhan đang rửa chén, bất ngờ nghe thấy một câu như vậy, còn mang theo châm chọc cùng cười nhạo, tay cô bé đang rửa bát ăn ngừng lại, nước từ vòi xôn xao chảy xuống nhưng cảm giác trong lòng lại vô cùng trống rỗng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.