“Nếu cảnh sát đã đưa ra kết luận thì chúng ta đứng đây cũng chẳng có ich gi.”
Đường Duy lạnh lùng quay đầu đi. Trong một khắc, Phương Hải cảm thấy khí chất vô cùng sắc sảo từ đứa trẻ này, một thứ khí chất đến cả người lớn cũng khó mà bì được.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Lục Y Đình từ trong góc tối bước ra nói: “Đường Duy và một cậu nhóc người Nhật Bản đã rời đi.”
“Còn gì nữa không?”
“Có một cô bé tên là Eva đã xày ra tranh cãi với Đường Duy. Nhưng mà bé ấy không cãi lại nổi Đường
Duy.”
Lục Y Đình quay đầu nhìn Đường Duy và Sakahara Kurosawa đang đi, nhẹ giọng nói: “Bọn họ chỉ là... hình như đang trở về phòng.”
“Đi theo.””Được
Bây giờ đang là ban đêm, Đường Duy và Sakahara Kurosawa bị một trận náo loạn, on ào dánh thức dây. Hai người bọn họ còn chưa kịp mở mắt đã bị một bóng đen vụt đến, chụp xuống đầu. Hai người ngửi thấy thứ gì đỏ, gắng gượng giãy giụa nhưng không có kết quả. Một mùi hương gay gắt truyền đến mũi...
Là thuốc mê.
Bọn họ không còn chút sức nào nữa để phản kháng. Trong chớp mắt đã bị chụp thuốc mê mà ngất đi.
Đường Duy trước khi ngất đã suy nghĩ, rốt cuộc là ai mà lại có gan lớn đến như thế? Bây giờ tổ sản xuất đang bận làm việc với bên cành sát, thể mà lại dám tận dụng khoảng thời gian này để xuống tay với hai người bọn họ.
Lúc vừa mới tỉnh được một chút, Đường Duy và Sakahara Kurosawa phát hiện ra bọn họ đã bị đưa đến một kho hàng nhỏ hẹp, ẩm mốc.
Đường Duy nhìn qua Sakahara Kurosawa bên cạnh. Mà cậu thì lại bị dán băng dính vào để bit miệng cho nên chi có thể trao đổi suy nghĩ bằng ảnh mắt. Cậu chẳng thể hiểu nguyên do vì sao cả Sakahara Kurosawa cũng bị mang đến đây. Cậu nghĩ nếu cóngười muốn hãm hại thì mục tiêu chắc chắn sẽ là câu mà thôi. Không ngo rằng bạn của cậu cũng bị bắt.
Cậu nhíu mày suy nghĩ. Sau đó có một bóng đen đi đến, Là một người đàn ông. Người đó dùng sức giật miếng băng dính trên miệng của bọn họ ra, khiến cả hai người họ đau tê tái. Đường Duy ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang bắt giữ họ,
“Không sợ?”
Người đàn ông đó cười, trầm giọng nói: “Bị dọa đến nói không ra lời rồi à?”
Quả nhiên là anh.”
Ánh mắt Đường Duy vô cùng bình tĩnh. Tuy rằng nội tâm cậu đang vô cùng sợ hãi, nhưng cậu vẫn cố giữ bản thân thật bình tĩnh. Sakahara Kurosawa ở bên cạnh có chút ngạc nhiên, sững sờ: “Hung thủ là anh?”
“Là anh, người đã hại chết chị Khâu Trân Châu?”
Đường Duy nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: “Anh nhất định sẽ bị quả báo.”
Người đàn ông đó nhếch miệng cười cười, như thể chẳng sợ hãi một chút nào: “Làm sao cậu biết là tôi?”
“Bởi vì anh đã bắt tôi và Sakahara Kurosawa đến đây.” Tay chân Đường Duy cũng bị băng dán cột chặt, nhưng cậu không thể hoàng so, vẫn ngoan cổ nhìnchằm chằm vào người đàn ông mà nói: “Nếu mà anh chi bắt một minh tôi, thì đó có thể là do än oán cá nhân giữa tôi và một ai đó. Nhưng anh lại bắt cả tôi và Sakahara Kurosawa, như thế càng chứng tỏ rằng anh đang muốn xuống tay với.”
“Anh không bắt ai khác nữa. Thế càng chứng minh cho mục đích ban đầu của anh chính là hai người chúng tôi.”
Đường Duy ngừng một chút, nói: “Thế nên, tôi và Sakahara Kurosawa có điểm gì chung? Đáp án chính là
Sakahara Kurosawa sực tỉnh, như đã hiểu được vấn để: “Chi có tôi và Đường Duy đã có ý kiến rằng vụ án này có điểm gi đó đáng ngờ khi cảnh sát quyết định cho đây là một vụ tự sát.”
Thế nên mới bị bắt đến đây.
“Hai người quả thực rất là thông minh.” Ảnh mắt người đàn ông đó tràn ngập sát ý. “Nhưng đảng tiếc là cà hai sẽ sớm được xuống địa ngục đoàn tụ với Khâu Trân Châu.”
“Anh muốn giết chúng tôi?”
Đường Duy lạnh lùng cười: “Anh xác định..giết được chúng tôi à? Ba của tôi là Bạc Dạ. Ba của cậu ấy là bộ trường bộ tài chính. Không phải cảnh báo mà làsự thật. Anh, căn bản không thể giết chúng tôi được.” “Tên nhóc này, chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng.”