Nhưng những ý tưởng này, Tô Nghiêu chưa từng nói tới.
Cậu chưa bao giờ nói về nỗi lòng của mình với người ngoài, mà chỉ im lặng nhìn Bạc Nhan một lúc, sau đó cậu thiếu niên thở dài nói: “Quên đi, dù sao chị cũng là người trưởng thành, còn em vẫn còn vị thành niên, em cũng quản không được chị chuyện gì.
Tại sao lại có chút oán hận trong giọng điệu này cơ chứ? Bạc Nhan muốn cười: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi tắm nhanh đi, lát nữa chị sẽ giúp má Vương làm bữa trưa cho em. ”
Um.”
Tô Nghiêu đáp lời rồi đi tới đầu cầu thang, khi chuẩn bị bước lên cầu thang, cậu thanh niên lại quay đầu nhìn Bạc Nhan một cái.
Bạc Nhan ngây ngẩn sững sờ.
Đôi mắt của Tô Nghiêu quá sâu, sâu đến mức dường như đã vượt quá tầm tuổi của cậu.
Sau đó cậu thiếu niên quay lưng bước đi, bước lên đi đến phòng tắm để tắm rửa, má Vương cười sau lưng Bạc Nhan: “Cậu chủ về nhà vẫn như một đứa trẻ, quá khẩn trương quá phấn khích.”
“Đúng ạ.
Bạc Nhan thở dài: “Em trai của cháu về, cháu cảm thấy ngày tận thế của mình cũng sắp đến rồi.”
“Ha ha, để cậu chủ nhỏ nghe được, dì đoán bão tổ lại nổi lên mất.”
Má Vương xoa xoa vai Bạc Nhan: “Nhan Nhan, cháu ở một mình bên ngoài đã chịu nhiều tủi thân rồi, hôm nay ăn cơm ngon một chút. Má Vương làm một bữa thịnh soạn cho hai người, thấy thế nào?”
“Chúng ta cùng nhau làm đi ạ!” Bạc Nhan cười với Má Vương: “Cháu hiện tại tài nghệ nấu ăn cũng rất giỏi đó!”
“Ôi chao! Nhan Nhạn của chúng ta bây giờ thật lợi hại, một mình một người ở bên ngoài mà còn có thể chống đỡ một vùng trời.”
Má Vương sờ đầu Bạc Nhan cười nói: “Được rồi. Lát nữa, mời cậu chủ nhỏ nhà họ Đường đến cùng nhau ăn cơm nhé?” .
||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
Bạc Nhan sắc mặt thay đổi, má Vương còn đang lẩm bẩm một mình: “Hai người không phải có mâu thuẫn sao? Cùng nhau ăn bữa cơm… mọi chuyện xí xóa hết là được.”
Nhưng mâu thuẫn giữa bọn họ không phải chuyện nhỏ nhặt mà có thể ăn một bữa cơm liền có thể xóa bỏ.
Bạc Nhan không nói nên lời chỉ có thể lắc đầu nói: “Thôi đi ạ, Đường Duy dạo này bận lắm. Buổi dạ tiệc sắp tới, cậu ấy cũng muốn tham gia, phỏng chừng cậu ấy phải lên kế hoạch nữa.”
Nói xong cùng Má Vương đi vào phòng bếp bận rộn, Tô Nghiêu vừa mới tắm xong thân thể vô cùng sảng khoái, cậu ta đi tới gần Bạc Nhan, nhẹ nhàng duỗi tay ra, lập tức che mắt Bạc Nhan. “Đoán xem em là ai… “Không cần cố ý hạ giọng đâu.” Bạc Nhan bị Tô Nghiêu chọc cho cười: “Trong nhà chỉ có một cậu con trai, còn có thể là ai chứ?”
“Ờ, thật là nhàm chán.
Tô Nghiêu bĩu môi buông tay xuống. Cậu thiếu niên đang mặc áo choàng tắm, tóc còn chưa khô, dán trên mặt ướt sũng, cậu cọ cọ làm cho ướt áo của Bạc Nhan, Bạc Nhan cau mày đẩy cậu ra: “Lớn chừng này rồi, sao mà tình cách vẫn cứ như một đứa trẻ. “Ơ.”
Tô Nghiêu nhếch mép cười xấu xa: “Không phải chị đã nói sao, chị phải chăm sóc cho em. Chị là chị gái của em, trong mắt chị thì em không phải là trẻ con sao?”
Những lời ngụy biện trên thế giới không thể so với một mình Tô Nghiêu nói ra:
Bạc Nhan nói: “Được rồi, đừng lộn xộn nữa. Buổi tối em muốn ăn bao nhiêu con hàu sống? Chị sẽ giúp em mở ra trước.”
“Bốn đi.”
Tô Nghiêu sờ sờ cắm: “Chị ơi, chị có biết, hàu sống là thực phẩm rất tốt cho đàn ông…
Giọng điệu được kéo dài, hoàn toàn là ghẹo người tưởng tượng xa xôi. “Trong đầu em toàn là chuyện không đầu gì đó!”
Bạc Nhan đỏ mặt: “Đứng đắn chút đi! Hàu sống có giá trị dinh dưỡng cao! Đừng có suy nghĩ lung tung! Hơn nữa em còn nhỏ, không cần thiết phải bổ sung quá nhiều đâu.”
“Sao chị biết em vẫn còn nhỏ?” Tô Nghiêu luôn cảm thấy lời nói của Bạc Nhận làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, cậu hỏi: “Chị đã thử qua sao?”