Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1084: Chương 1084




Lần đầu tiên, cậu thanh niên có vẻ hơi hỗn loạn, cậu lắc đầu nguầy nguậy, như thể làm như vậy thì cậu ta sẽ ngừng nghĩ về hình ảnh vừa rồi, một giọng nói nhàn nhạt của Bạc Nhan từ bên trong truyền ra: “Được rồi, em tìm chị có chuyện gì?”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng vô cùng, Tô Nghiêu cảm thấy trong lòng nhất định có quỷ, cậu ta muốn nghe thấy tiếng khóc bất lực của Bạc Nhan, lại muốn nhìn thấy cô khóc vì cậu ta hơn.

Chứ không phải khóc vì cái tên Đường Duy, người đã cùng cô lớn lên mà chưa từng nhìn trực tiếp vào mắt cô.

Tô Nghiêu giật giật hầu kết, đi vào, nhìn thấy Bạc Nhan trong bộ quần áo ngủ, khàn giọng nói: “Tôi còn tưởng rằng chị nghĩ quẩn, cho nên…”

“Không có, chị chỉ khó chịu thôi, tắm rửa xong thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.” Bạc Nhan không để ý đến ý tử sâu xa trong ánh mắt Tôi Nghiêu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, đã làm cho người trong nhà thấy buồn phiền. Chị nhất thời không thể kiềm chế cảm xúc của mình…”

“Đừng nghĩ nhiều.”

Tô Nghiêu không biết nói gì để an ủi Bạc Nhan, có lẽ đôi khi Bạc Nhan phải chịu đựng những áp lực mà ngay cả cậu ta cũng không thể tưởng tượng nổi.

Cậu ta chỉ có thể dùng lời nói để khuyên giải cô một chút: “Vừa rồi em không có ý muốn mắng chị, cũng đừng nghĩ rằng em đang nhằm vào chị, chỉ là em đối xử với mọi người đều như vậy…

Cậu ta đây là đang cố giải thích việc cậu vừa hét to à?

Bạc Nhan sững sờ, sau đó cười với Tô Nghiêu: “Được rồi, em là em trai của chị, làm sao mà giận em được?”

Tô Nghiêu còn chưa nói chuyện, Bạc Nhan đã bước tới vỗ vai Tô Nghiêu, cô nói: “Nhưng mà… ở một khía cạnh nào đó, chị rất ghen tị với em.”

Cùng là khi còn nhỏ không người thân thích, Tô Nghiêu có thể lớn lên trong nắng ẩm, sống độc lập như một đứa trẻ sinh tồn ở nước ngoài, trong khi cô lại rất tự ti nhát gan, cuộc sống thường ngày đều rất thận trọng, vì sợ đắc tội với người khác. “Ngốc nghếch!”

Tô Nghiêu nhíu mày nhìn Bạc Nhan, cậu nắm lấy tay Bạc Nhan, nói: “Lại đây. “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Bạc Nhan hơi bối rối, Tô Nghiêu kéo cô, lần này không cần dùng sức như trước, cậu ta kéo cô đến phòng cậuta, cậu thanh niên bước đến tủ cạnh giá sách, mở cửa tủ lấy ra một chiếc điều khiển trò chơi bên trong ra ném cho Bạc Nhan.

Bạc Nhan chụp lấy thứ bị Tô Nghiêu ném lên không trung, nhìn lên nhìn xuống: “Đây là cái gì?”

“Gamepad cho PS4.

Tô Nghiêu cũng cầm một cái: “Lúc không vui thì chơi game để trút bỏ áp lực, biết không?”

Vẻ mặt Bạc Nhan ngây ra vài giây, sau đó cô nhận ra Tô Nghiêu đang an ủi cô theo cách của chính cậu ta.

Cô mỉm cười làm theo lời Tô Nghiêu: “Được rồi, em thường chơi trò gì?”

Tô Nghiêu nhoẻn miệng cười, nụ cười này khiến Bạc Nhan mơ hồ cảm thấy chuyện tiếp theo có chút không tốt, liền nhìn thấy Tô Nghiêu đi tới, đóng cửa lại, sau đó bật TV cùng PS4 lên…

Trong nửa giờ tiếp theo, phòng của Tô Nghiêu không ngừng phát ra tiếng gào thét, đều là của một người, Bạc Nhan. “A!”

Bạc Nhan rốt cuộc không chịu được nữa, trực tiếp ném tay cầm: “Không chơi nữa không chơi nữa!”

“Này, này, không đến mức vậy chứ? Ở, chị đang trốn cái gì vậy? Nhìn kìa, em vừa đánh một lần nữa, wow, não bắn ra tràn màn hình…”

“Á!”

Bạc Nhan che mắt: “Tô Nghiêu, em thật quá đáng! Tắt game Resident Evil đi!”

Tô Nghiêu cười cười tạm dừng trò chơi, trong tiềm thức vươn tay trực tiếp chụp lấy tay Bạc Nhan: “Đáng sợ như vậy sao? Em vốn là muốn dẫn chị đi chơi Resident Evil phiên bản VR ba chiều, cảm giác thây ma ở ngay trước mặt của mình…”

“Đi chết đi a a a!” Ngay khi Bạc Nhan vừa buông tay xuống đã thấy màn hình mà Tô Nghiêu đang dừng lại: trên màn hình có một con zombie nhảy dựng lên. Cô gái phát ra tiếng kêu to hơn: “Tắt TV đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.