Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1192: Chương 1192




Đường Duy mang theo một hơi thở công kích rất mạnh mẽ, nhưng cô lại là người tay trói gà không chặt, sự đối lập mãnh liệt như vậy khiến cô lập tức cảm giác mình đang quay lại thời điểm hai năm trước.

Không có áo giáp, lúc đó cả người rất yếu đuối.

Vì sao, cô ra ngoài cắn răng chịu đựng hai năm, mang tầm thân đau đớn này giang mưa giang nằng hai năm, còn Đường Duy chỉ cần nhẹ nhàng chớp mắt một cái, là có thể khiến biết bao nhiêu nỗ lực của cô quay lại thời điểm ban đầu?

Viền mắt Bạc Nhan đỏ hoe lên: “Thả tôi ra “Không”

“Thả tôi ra!”

“Tôi nói rồi, không thế nào.” Đường Duy lập lại câu nói đó lần nữa, giọng nói đầy lạnh lùng: “Không thể nào, nghe thấy chưa?”

Nói xong cậu không hề quan tâm đến Bạc Nhan đang giãy dụa, liên ẩn cô xuống giường, bàn tay nóng bỏng từng chút từng chút một lướt qua da thịt của cậu, cậu nghĩ người con gái này thật sự nên chết đi, sau khi ra nước ngoài hai năm quay lại đã thay đổi rất lớn, lạnh nhạt, thờ ở, giả bộ như là người xa lạ, mỗi một việc như muốn khiêu khích, tuyên bố với cậu!

Tuyên bố rằng cô gái năm đó đã thích cậu một cách ngu ngốc, mù quáng đã hoàn toàn biến mất.

Nghĩ đến đây, không biết lửa giận của Đường Duy từ đầu ra, cậu nhìn lên người Bạc Nhan, tóc cô xõa ra, đón lấy ánh trăng lạnh lẽo từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, lộ rõ cả người tái nhợt và yếu ớt của cô. Thế nhưng chính sự yếu đuối, mỏng manh này đã làm cho nơi sâu thẳm nhất bên trong Đường Duy dâng lên một cảm giác lo lắng không thể khống chế được.

Cô quả mỏng manh, mỏng mạnh đến mức tưởng chừng như chỉ cần Đường Duy nhẹ nhàng vươn tay ra cũng có thể giết chết cô.

Cảm giác quen thuộc lại ùa về trong tâm trí, Đường Duy mạnh mẽ hít vào vài hơi, cậu hưng hăng trừng mắt với Bạc Nhan, giống như một con chó sói đang muốn cần xé, vô lấy con mồi, Bạc Nhan giãy dụa không ra: “Anh nhất định phải ép tôi hét lên sao!”

“Hét đi.” Đường Duy tức giận đến bật cười. gương mặt đẹp trai vô cùng hung ác: “Tôi không quan tâm, Bạc Nhan, cô cứ hét đi.”

Giọng nói Bạc Nhan đầy run rẩy: “Đường Duy, cần gì anh phải đối xử với tôi như vậy… Chỉ có lúc này, trên mặt cô mới xuất hiện hình bóng của Bạc Nhan lúc trước.

Đường Duy không muốn nhìn thấy một Bạc Nhan độc lập, không muốn nhìn thấy cô kiên cường, càng không muốn nghe thấy cô ở nước ngoài tìm được một người bạn trai không ra gì, ngày nào cũng đắm mình trong mấy quán bar, vũ trường hội hám cùng mấy tên ngoại quốc kia, càng không muốn đối mặt với ánh mắt không hề chút yêu thương nào như thế này!

Cậu muốn ép cô, muốn ép cô đến đường cùng, chỉ như thế mới có thể có được chút cảm giác khuây khỏa khó tả.

Cảm xúc trong ánh mắt của Bạc Nhan là sự tuyệt vọng, hai năm trước bị bóng ma cưỡng bức ám ảnh lại một lần nữa ùa về trong đầu óc cô, khiến cô không biết lấy đầu ra sức lực mà liều mạng phản bác lại, cũng chính sự phản bác này đã khiến Đường Duy ý thức được rằng, không phải năm đó Bạc Nhan thật sự không dám phản kháng lại.

Cô mạnh như thế, dùng hết sức thoát khỏi cậu.

Nhưng càng làm như thế, Đường Duy càng giữ cô chặt hơn, sau khi siết lấy cô, Đường Duy vươn tay xẻ áo Bạc Nhan ra “Nghe nói hai năm nay cô ở nước ngoài chơi rất vui, hửm?”

Viền mắt Bạc Nhan đỏ hoe, nhưng lại không nói một câu nào để giải thích thay cho mình.

Hành động im lặng như thế của cô càng khiến cho Đường Duy tức điên lên: “Thế này là cô thừa nhận rồi sao?”

“Tôi giải thích anh sẽ nghe sao?”

Lúc này Bạc Nhan mới cười, hoảng loạn cười lớn hơn, cười đến chảy nước mắt: “Anh chưa bao giờ nghe tôi giải thích, vậy thì tôi có giải thích còn có ý nghĩa gì? Đường Duy, tôi phải nói một câu rằng anh nói sai sao? Dù sao anh chỉ tin những gì anh muốn tin thôi? Anh thích tin ai thì tin, tôi không quan tâm!

Tôi không quan tâm

Vậy mà cô lại không quan tâm đến cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.