Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1195: Chương 1195




Trước câu nói này Đường Duy còn tới uy hiếp Bạc Nhan, cho tới tận hôm nay nó đã trở thành công cụ để bạc Nhan phản bác lại Đường Duy.

Ánh mắt cô vô cùng lạnh lùng, không có chút sợ hãi nào, cô thẳng thừng nhìn vào mắt Đường Duy, lặp lại lần nữa: “Sao nào? Vẫn là không dám hả?”

Đây không phải Bạc Nhan!

Đường Duy phẫn nộ bật cười. “Cô đang cố ý kích thích tôi hay sao?”

“Kích thích?”

Bạc Nhan cũng học giọng điệu của Đường Duy: “Tôi cần phải kích động anh hay sao? Cậu chủ Đường, nếu tôi nhớ không lầm thì bây giờ chính anh đang chủ động nửa đêm chạy tới phòng tôi đấy? Chưa nói anh gì thì thôi, sao giờ lại trở thành tôi có ý kích động anh được?”

“Mồm mép lanh lợi đấy!” Đường Duy cười lạnh, ngũ quan tinh xảo của cậu lúc này mang theo một lớp băng giá lạnh, trong ánh mắt tràn đầy sự giận dữ, nó khiến hơi thở của Bạc Nhan cũng trở nên gấp gáp hơn: “Sao nào, bị tôi nói trúng rồi?”

“Cô học đầu cái thói ăn nói đây gai góc như vậy thế hả?”

Đường Duy đưa tay ra kéo lấy áo cô, đồng thời động tác ở tay kia cũng không dừng lại. Cậu kéo quần áo Bạc Nhan xuống, giống như đã thủ đang dựa vào răng nanh để cấu xé con mồi, Bạc Nhan nhìn chăm chăm quần áo bị kéo của mình: “Anh cứ phải làm như vậy sao? Đường Duy, tôi hỏi anh, anh cứ phải làm như vậy sao?”

“Nếu như tôi nói tôi không thể không làm vậy thì sao?”

Người đàn ông trả lời lại với điệu cười lạnh lẽo giống như đòi mắt đen láy của cậu lúc này: “Bạc Nhan, tôi không thể không làm vậy được!”

Tên điên”

Bạc Nhan không nhịn được mà thấp giọng nói một câu, cô cho rằng Đường Duy sẽ chán ghét cô như vậy, nhưng không ngờ càng khiêu khích thì lại càng khiến người đàn ông giận dữ hơn, giận dữ tới nỗi phá nát tất cả của cô! “Có phải anh hận tôi lắm hay không?

Bạc Nhan đỏ mặt: “Hận tôi thì sao lại chạm vào tôi, hận tôi thì sao lại…”

“Tại sao?” Đường Duy kéo một cái, gần như là muốn kéo hết cả lớp quần áo cuối cùng của Bạc Nhan: “Vừa nãy không phải cô vẫn còn bày ra bộ dạng không có gì hay sao? Lẽ nào không giả vờ nổi nữa? Bạc Nhan, cô biết dáng vẻ vừa rồi của cô thấp kém như nào không? Cô ở nước ngoài có thể tùy tiện lên giường với bất cứ người đàn ông nào có phải không? Có phải bọn họ không thỏa mãn được cô cho nên bây giờ cô mới khiêu khích tôi như vậy?”

“Anh bớt bỏ những suy nghĩ dơ bẩn của anh lên đầu tôi đi!” bạc Nhan giận dữ vô cùng: “Tôi không giống như anh, rõ ràng là có Từ Dao rồi mà vẫn còn làm như này với tôi! Từ Dao biết được tất cả những gì bây giờ anh làm với tôi chứ? Ha ha, có thể ngay cả trước đây anh đối xử với tôi như thế nào cô ấy cũng không biết nữa đúng không? Đúng là chuyện nực cười mà, cậu chủ nhà họ Đường, Đường Duy hai năm trước từng ngủ với con gái nhà họ Tô, truyền ra ngoài chắc có ma mới tin!”

Cô càng cười lại càng chảy nước mắt, Đường Duy không biết tại sao trong lòng giống như có ngọn lửa thiêu đốt, thiếu đốt tới tận chút lí trí cuối cùng của cậu. Khoảnh khắc ấy cậu đưa tay ra nằm lấy miệng cô, ngăn chặn tiếng hét và hơi thở lại, cơ thể cậu không còn khống chế nổi nữa.

Đầu óc Bạc Nhan trống rỗng, cơ thể truyền tới cơn đầu thấu xương, cô hít sâu một hơi, mở to mắt giống như chết không nhằm mặt vậy, cả người đều giống như dây đàn kéo căng tới cực điểm, chặt tới nỗi run lên bần bật

Đường Duy làm ra hành vi giống với hai năm trước, cậu đã đánh vỡ tôn nghiêm mà cô đã khổ sở duy trì suốt hai năm mới có được trở lại. “Buông tôi ra…”

Bạc Nhan hét lên yếu ớt, cuối cùng cô cũng không chịu nổi sự bạo lực này của Đường Duy, cô bắt đầu gào thét điên cuồng: “Anh buông tôi ra! Chủ Bạc Dạ và ba tôi mà biết thì nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”

“Không thể nào.” Đường Duy cười cô, giống như ác ma tới từ địa ngục: “Khi biết được tối nay cô ở nhà chúng tôi thì tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong trà của ba tôi rồi!”

Cậu vậy mà lại bỏ thuốc ngủ vào trà của bố mình? Nội tâm của người này rốt cuộc giấu con ác ma nào vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.