Sau một lúc nói đến hết lời, Trần Âu được một trận kinh ngạc.
Đường Duy cảm thấy bản thân mình cũng không nói sai cái gì, cậu lười giải thích về chuyện tình cảm của anh, nhưng lại có người chỉ vì cậu lười giải thích mà liền suy diễn linh tinh này nọ. Cậu dựa vào cái gì mà phải chịu trách nhiệm với bọn họ?
“Từ Dao là do tôi cầu xin cô ấy đến bên cạnh tôi sao?”
Đường Duy nheo mắt lại, nói: “Coi như bỏ qua đi, tôi cảm ơn gia đình nhà cô ấy. Tôi cũng chỉ đơn giản là có quan hệ tốt với Từ Thánh Mẫn – anh trai Từ Dao, nhưng có người lại liên tưởng thành tôi có quan hệ tốt với Từ Dao, với nhà họ Từ, nên phải kết hôn.”
Trần Âu há hốc còn chưa kịp khép miệng lại, chợt nghe Đường Duy nói một câu: “Tinh ra vẫn phải nói, bản thân Từ Dao nghĩ tôi không từ chối cô ấy, sau đó liên mặc kệ mọi người nghĩ linh tinh như vậy
Trần Âu khôi phục lại tinh thần, nói: “Nếu trong lòng cậu đã rõ ràng như vậy, tại sao lại không đứng ra giải thích?”
“Lười.”
Đường Duy trả lời đơn giản ngắn gọn: “Còn nữa, tôi chính là đang lợi dụng Từ Dao, nên tôi cần gì phải giải thích rõ ràng. Vừa lúc, có thể dùng Từ Dao để làm bia đỡ lại sự quấy rầy của những người phụ nữ khác muốn tiếp cận anh, đây không phải thuận tiện lắm sao?
Trần Âu tức giận, nói. “Người như vậy mà cậu cũng có thể lợi dụng. Cậu thật độc ác. Cậu là một người xấu xa “Tôi xấu xa như này, đây là lần đầu tiên anh biết à?”
Đường Duy chỉ vào bản thân nói: “Biết tôi xấu xa sớm hơn một chút có phải tốt hơn không. Tôi lại chưa từng nhận định bản thân mình là một người đàn ông tốt. Từ Dao chẳng lẽ không biết tôi là người đàn ông xấu xa? Tôi chưa từng hứa hẹn hay đáp lại tình cảm của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn ở bên cạnh tôi, cai cô ấy muốn chính là danh hiệu như hiện giờ. Một khi đã như vậy, tôi cần gì phải giải thích? Cô ấy dối trả, tôi ích kỷ, đôi bên cũng có lợi, không phải tốt sao?”
Còn nói lý lẽ với vẻ đặc thăng, Trần Âu đi lên chỉ vào bản tài liệu trong tay Đường Duy, nói: “Được, vậy bây giờ cậu nói cho tôi biết, có phải cậu thực sự đang theo dõi người phụ nữ có dòng máu trộn lẫn này không?”
Người phụ nữ có dòng máu trộn lẫn chính là chỉ Bạc Nhan.
Đường Duy nhíu mày, nói: “Ai theo dõi? Lẽ ra tôi phải sớm theo dõi rồi, tôi và cô ấy quen nhau bao lâu rồi anh có biết không?”.
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Quen biết bao lâu rồi anh có biết không?
Thời điểm nói ra những lời này, bản thân Đường Duy không tự chủ được mà run rẩy.
Quen biết đã bao lâu rồi?
Năm đó anh mới năm tuổi, nhưng trong lòng đã mang theo nỗi hận thù, chỉ có cô, một cô bé yếu đuổi nhất gan đã đi vào cuộc đời anh. Nhưng mà hiện giờ, bọn họ đều đã bị thời gian phá hủy.
Thù hận của thế hệ trước đã biến thành nhà tù giam giữ bạn họ.
Tính cách của Bạc Nhan và Đường Duy không thể hòa hợp, bởi vì bọn họ đều là những người bị hại. Tất cả tội tình, đều đổ dồn hết lên người bọn họ.
Đường Duy hít sâu một hơi: “Tôi chỉ là xuất phát từ tình cũ nên muốn điều tra một chút mà thôi. “Nói như thế nào tôi cũng không tin
Trần Âu thì thảo nói: “Mỗi ngày, cậu đều đọc tin tức của cô ấy với số lần nhiều hơn hẳn Từ Dao. “Hóa ra những lời tôi nói vừa rồi đều vô dụng à?”
Ảnh mặt của Đường Duy nhìn Trần Âu giống như một con dao nhỏ, sắc nhọn. “Nói vài lần mà không hiểu sao, tôi không có hứng thú với Từ Dao, sao anh cứ một mực kéo tôi với Từ Dao thành một cặp để làm gì?”
“Được. Được. Được. Cậu quan tâm Bạc Nhan. Bạc Nhan là người tuyệt vời nhất trên thế giới”
Trần Âu không nhịn được cất cao giọng nói với Đường Duy: “Cậu chính là chỉ xuất phát từ hai chữ tình cũ mà thôi.”
Bạc Nhan vừa mới ăn cơm xong, đang ngôi cùng với Lam Thất Thất, liền hắt xì mạnh một cái Ở kỳ lạ, chắc không phải tối hôm đó do ở nhà Đường Duy nên bị cảm lạnh đấy chứ?